Chương 8 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH
Nhìn ta uống ly rượu độc xong thì vẻ mặt Thẩm Như Xuyên hiện lên nét vui mừng, sau đó lại thấy đau xót.
"A Khê..." Hắn tỏ vẻ yêu thương mà gọi ta.
Ta vẫn thong dong nói: "Phu quân, chàng muốn nói gì?"
Hắn biết mình có lỗi với ta, hơn nữa ta chết đến nơi rồi cho nên không tránh khỏi nói mấy lời thật lòng.
"A Khê, ta thật sự yêu Vân nhi, lần đầu tiên gặp nàng, một màn kinh diễm kia phảng phất như lần đầu gặp nàng vào 3 năm trước vậy..."
"Nhà nàng ấy gặp nạn nhưng ý chí kiên định, dù cho thân ở Giáo Phường Ty nhưng lại tình nguyện lấy cái chết để giữ trong sạch. Khi đó, ta thật sự chỉ muốn giúp nàng ấy một tay thôi, dẫn nàng ấy rời khỏi biển khổ là được rồi."
"Nhưng ta không quên được nàng ấy, không nhịn được mà đến nhìn nàng ấy, ta biết ta có lỗi với nàng, nhưng tình yêu vốn dĩ không nói lý rồi, hiện tại ta yêu Vân nhi, cho dù ta có cố đến mức nào cũng không thể yêu nàng được nữa."
Ta lạnh nhạt nói: "Không thể khống chế được tình cảm, nhưng có thể khống chế được đạo đức, ngươi không yêu ta, ta cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi đã không yêu ta nữa rồi mà còn đạp ta vào bùn đất, Thẩm Như Xuyên, người như ngươi, đạo đức quá kém."
Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra vẻ tàn nhẫn, đột nhiên đứng dậy quỳ trước mặt ta, dập đầu nói lớn: "Mọi chuyện đều do ta có lỗi với nàng! A Khê, nàng hãy yên tâm lên đường đi, nợ của ta, kiếp sau sẽ trả!"
Dập đầu xong hắn liền đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn ta, chờ độc phát.
Nhưng thời gian một nén nhang đã qua đi, ta vẫn cứ ngồi vững ở phía xa, thậm chí còn rót thêm cho mình một chén rượu.
Nhìn vẻ mặt dần dần từ mong chờ đến rạn nứt rồi biến thành khó mà tin nổi của hắn, ta nhịn không được mà nở nụ cười.
"Phu quân." Ta dịu dàng nói: "Đã quên nói với ngươi rằng, ta... không phải là người."
"A Khê..." Hắn tỏ vẻ yêu thương mà gọi ta.
Ta vẫn thong dong nói: "Phu quân, chàng muốn nói gì?"
Hắn biết mình có lỗi với ta, hơn nữa ta chết đến nơi rồi cho nên không tránh khỏi nói mấy lời thật lòng.
"A Khê, ta thật sự yêu Vân nhi, lần đầu tiên gặp nàng, một màn kinh diễm kia phảng phất như lần đầu gặp nàng vào 3 năm trước vậy..."
"Nhà nàng ấy gặp nạn nhưng ý chí kiên định, dù cho thân ở Giáo Phường Ty nhưng lại tình nguyện lấy cái chết để giữ trong sạch. Khi đó, ta thật sự chỉ muốn giúp nàng ấy một tay thôi, dẫn nàng ấy rời khỏi biển khổ là được rồi."
"Nhưng ta không quên được nàng ấy, không nhịn được mà đến nhìn nàng ấy, ta biết ta có lỗi với nàng, nhưng tình yêu vốn dĩ không nói lý rồi, hiện tại ta yêu Vân nhi, cho dù ta có cố đến mức nào cũng không thể yêu nàng được nữa."
Ta lạnh nhạt nói: "Không thể khống chế được tình cảm, nhưng có thể khống chế được đạo đức, ngươi không yêu ta, ta cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi đã không yêu ta nữa rồi mà còn đạp ta vào bùn đất, Thẩm Như Xuyên, người như ngươi, đạo đức quá kém."
Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra vẻ tàn nhẫn, đột nhiên đứng dậy quỳ trước mặt ta, dập đầu nói lớn: "Mọi chuyện đều do ta có lỗi với nàng! A Khê, nàng hãy yên tâm lên đường đi, nợ của ta, kiếp sau sẽ trả!"
Dập đầu xong hắn liền đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn ta, chờ độc phát.
Nhưng thời gian một nén nhang đã qua đi, ta vẫn cứ ngồi vững ở phía xa, thậm chí còn rót thêm cho mình một chén rượu.
Nhìn vẻ mặt dần dần từ mong chờ đến rạn nứt rồi biến thành khó mà tin nổi của hắn, ta nhịn không được mà nở nụ cười.
"Phu quân." Ta dịu dàng nói: "Đã quên nói với ngươi rằng, ta... không phải là người."