Chương 17 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH

Nguyên thần quay về cơ thể, ta liền tỉnh lại.

Cảm giác này chính là đã ngủ tận mấy tháng, may mà vẫn còn kịp, ta bò từ dưới hố lên, lặng lẽ về Thẩm gia, đúng lúc Thải Vân đang sinh.

Ta ngồi trên xà nhà nhìn xuống phía dưới, Thải Vân gầy trơ xương càng nổi bật lên cái bụng lớn của cô ta. Vẻ mặt của cô ta cực kỳ đau đớn, khóc thét lên.

Từ miệng của bà đỡ ta mới biết thì ra mấy tháng này cô ta vẫn luôn tìm mọi cách để phá thai, nhưng thai nhi đã hấp thu một tia linh khí của ta rồi cho nên phát triển rất khỏe mạnh, căn bản là không phá được.

Không chỉ như vậy, nó còn điên cuồng hút hết chất dinh dưỡng của Thải Vân, đến mức cô ta như biến thành xác khô.

Cô ta đã hết sức rồi cho nên chỉ dựa vào thai nhi tự mình chui ra.

Mãi cho đến khi một tiếng hét thảm phát ra thì thai nhi mới ra đời!

Bà đỡ cực kỳ vui mừng hô to: "Sinh rồi, sinh rồi, là một vị thiên kim!"

Các bà vội vàng cắt cuống rốn cho em bé, lau chùi cơ thể, bọc chăn vào, không ai thèm quan tâm đế Thải Vân đang nằm trên giường cả.

Đứa bé vừa mới sinh đã mở mắt, con ngươi đen thùi lùi nhìn về phía ta cười khanh khách.

Ta cũng cười lại với nó.

Có một tia linh khí của ta thì đứa nhỏ này sẽ vô cùng hoạt bát khỏe mạnh.

Bà đỡ ôm cô bé ra ngoài rồi ta mới nhảy xuống, nhìn Thải Vân đang hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều kia.

Cô ta nhìn thấy ta liền cười giống như khoe khoang vậy: "Đây là con của ta và Xuyên lang..."

"Ờ."

"Đáng tiếc ta không thể tự mình nuôi lớn con bé..."

Ta gật đầu: "Lúc trước ta đã truyền một tia linh khí cho nó chính là vì chờ đến ngày hôm nay tự tay tiễn ngươi xuống dưới."

Thải Vân thâm độc nhìn ta rồi nói tiếp: "Ta đến Địa phủ đoàn tụ với Xuyên lang, còn ngươi... một đời bơ vơ..."

Ta có lòng tốt nói cho cô ta biết rằng: "Ngươi không đoàn tụ với Thẩm Như Xuyên được nữa đâu, bởi vì hắn đã đầu thai tái thế vào Súc Sinh Đạo rồi. Bây giờ không biết hắn đã biến thành súc sinh nào nữa."

"..."

Thải Vân không còn thở nữa, chết rồi.

Chậc, yếu vía thế?

Ta rời khỏi đây đến thẳng nhà kho của Thẩm gia, kiểm kê lại hoàng kim châu báu mà ta đã từng cho nhà họ, đây chỉ là phụ thôi, cái chính là ta dọn hết đồ đáng tiền trong đó rồi lặng yên rời đi.

Sau này Thẩm gia có sa sút như thế nào đã không có liên quan gì đến ta nữa rồi.

Một đời bơ vơ?

Sau khi thành Bạt ta vẫn luôn chỉ có một mình.

Bây giờ không còn sự ràng buộc với Thẩm gia nữa ta lại càng tự do hơn.

Sau này ta sẽ đi chu du khắp thiên hạ, con đường rộng lớn phía trước vẫn đang chào đón ta.

[HẾT]