Chương 10 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH
Thẩm Như Xuyên chết rồi, ta không rời đi mà ở cùng hắn một đêm.
Ta nhìn tận mắt hắn được sinh ra như thế nào, lại tận mắt nhìn hắn chết, mặc dù trong lòng không gợn sóng nhưng cũng có chút thổn thức.
500 năm trước, lúc ta còn là đại tiểu thư của tộc họ Lăng ở thành Hoài An, ta đã gả cho Tào gia - một trong ba gia tộc lớn. Nhưng phu quân của ta lại thích biểu muội của hắn, vì muốn cho biểu muội làm nữ chủ nhân của Tào gia mà hắn đã độc ác đánh ta đến chết.
Thi thể của ta bị quăng đến bãi tha ma, oán khí ngập trời.
Vào một đêm trăng tròn tràn ngập âm khí, xác của ta dần biến thành một cương thi.
Cương thi không có đầu óc, đần độn chỉ có một ý nghĩ là giết người.
Ta vốn là oán linh được sinh ra để báo thù, sau khi trở thành cương thi ta đã quay về Tào gia giết cả nhà hắn, hơn 100 mạng người.
Thù lớn đã báo nhưng cũng dẫn đến trời phạt, một tia sét đánh xuống, ta gần như đã hồn phi phách tán.
Có lẽ là mệnh tốt, cũng có khi do kiếp trước đã tích đức cho nên ta không những không chết mà còn nhân lôi kiếp mà sinh ra linh trí.
Lôi kiếp đã kết thúc cuộc đời trước kia của ta, giành lấy cuộc sống mới sau này, ta trốn vào núi sâu bắt đầu tu luyện, lúc đói bụng thì bắt động vật để hút máu, buổi tối lại đi hấp thu Nguyệt Hoa tinh khí, tu luyện 200 năm.
Ta thăng cấp từ cương thi lên thành Bạt, vẻ ngoài của Bạt giống người, có thể ăn uống, hấp thu linh khí trời đất để sống.
Cần phải lên cấp, nhưng lên thì phải nhận lôi kiếp.
Mười tia sét đánh xuống, ta thành công, nhưng cũng vì vậy mà trọng thương.
Lúc ta suy yếu nhất, đã có một đứa nhỏ lên núi thả bò cứu ta, hắn tên là Thẩm Nhị, chính là lão tổ tông của Thẩm gia hiện nay.
Vì báo đáp ân tình của Thẩm gia nên ta đã hứa sẽ âm thầm chăm sóc cho hậu nhân của hắn, bảo đảm cho họ một đời áo cơm vô lo. Mà người biết ta tồn tại cũng chỉ có gia chủ mỗi đời của Thẩm gia mà thôi.
Chỉ đáng tiếc rằng một đời này của Thẩm gia đã không xứng được ta bảo vệ nữa.
Ta nhìn tận mắt hắn được sinh ra như thế nào, lại tận mắt nhìn hắn chết, mặc dù trong lòng không gợn sóng nhưng cũng có chút thổn thức.
500 năm trước, lúc ta còn là đại tiểu thư của tộc họ Lăng ở thành Hoài An, ta đã gả cho Tào gia - một trong ba gia tộc lớn. Nhưng phu quân của ta lại thích biểu muội của hắn, vì muốn cho biểu muội làm nữ chủ nhân của Tào gia mà hắn đã độc ác đánh ta đến chết.
Thi thể của ta bị quăng đến bãi tha ma, oán khí ngập trời.
Vào một đêm trăng tròn tràn ngập âm khí, xác của ta dần biến thành một cương thi.
Cương thi không có đầu óc, đần độn chỉ có một ý nghĩ là giết người.
Ta vốn là oán linh được sinh ra để báo thù, sau khi trở thành cương thi ta đã quay về Tào gia giết cả nhà hắn, hơn 100 mạng người.
Thù lớn đã báo nhưng cũng dẫn đến trời phạt, một tia sét đánh xuống, ta gần như đã hồn phi phách tán.
Có lẽ là mệnh tốt, cũng có khi do kiếp trước đã tích đức cho nên ta không những không chết mà còn nhân lôi kiếp mà sinh ra linh trí.
Lôi kiếp đã kết thúc cuộc đời trước kia của ta, giành lấy cuộc sống mới sau này, ta trốn vào núi sâu bắt đầu tu luyện, lúc đói bụng thì bắt động vật để hút máu, buổi tối lại đi hấp thu Nguyệt Hoa tinh khí, tu luyện 200 năm.
Ta thăng cấp từ cương thi lên thành Bạt, vẻ ngoài của Bạt giống người, có thể ăn uống, hấp thu linh khí trời đất để sống.
Cần phải lên cấp, nhưng lên thì phải nhận lôi kiếp.
Mười tia sét đánh xuống, ta thành công, nhưng cũng vì vậy mà trọng thương.
Lúc ta suy yếu nhất, đã có một đứa nhỏ lên núi thả bò cứu ta, hắn tên là Thẩm Nhị, chính là lão tổ tông của Thẩm gia hiện nay.
Vì báo đáp ân tình của Thẩm gia nên ta đã hứa sẽ âm thầm chăm sóc cho hậu nhân của hắn, bảo đảm cho họ một đời áo cơm vô lo. Mà người biết ta tồn tại cũng chỉ có gia chủ mỗi đời của Thẩm gia mà thôi.
Chỉ đáng tiếc rằng một đời này của Thẩm gia đã không xứng được ta bảo vệ nữa.