Chương 4 - Người Vợ Đào Tẩu

9

Máy bay vừa hạ cánh, tôi nhận được cuộc gọi từ ba.

“Con yêu, cái thằng Hà nhãi ranh đó đã lang thang ở cổng biệt thự nhà mình hai ngày nay rồi. Con muốn xử lý nó thế nào?”

“Trời lạnh rồi, đã đến lúc khiến nhà họ Hà phá sản!”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.

Mẹ tôi cũng nhìn tôi đầy bất lực.

Cuối cùng, bà cầm lấy điện thoại của tôi.

“Con gái xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, ông đừng nghe nó nói bậy. Người ta muốn ở đó thì cứ để họ ở, dù gì thằng đó to như thế, công ty cũng chẳng quản. Tôi nghĩ khối người sẵn lòng thay nó làm điều đó.”

Chẳng phải ý của mẹ giống hệt ý tôi sao?

Tôi lẩm bẩm, nhận lại điện thoại, rồi cùng mẹ đi vào nhà.

Chúng tôi định đi lối cổng phụ để tránh mặt Hà Tri Ngôn, nhưng vẫn bị người của anh ta phát hiện.

“Giảo Giảo! Nghe anh giải thích đi! Giảo Giảo, em không thể kết án tử hình cho anh luôn như thế được! Cho anh một cơ hội giải thích được không?”

Tôi bảo mẹ gọi tất cả vệ sĩ trong nhà ra.

Mọi người xếp hàng đứng sau lưng tôi.

“Nói đi, tôi nghe.”

Hà Tri Ngôn ngập ngừng, nhưng rồi mặt dày nói tiếp.

“Những ngày em không ở đây, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh không nên vì một cái khung ảnh mà nổi giận với em, lại còn đánh em. Anh thật sự rất hối hận.

“Ngày hôm đó em đánh anh, coi như đã khiến anh tỉnh ngộ. Trước đây, anh luôn nghĩ rằng người anh yêu là Kỷ Thanh…”

Tay tôi siết chặt thành nắm đấm. “Anh không xứng nhắc đến cô ấy!”

Hà Tri Ngôn tự tát vào miệng mình hai cái.

“Anh sai rồi, từ nay anh sẽ không nhắc đến nữa!

“Bởi vì từ nhỏ anh đã sống cùng cô ấy, cô ấy lại có ơn với anh, nên anh đã nhầm lẫn mọi thứ thành tình yêu.

“Sau đó, khi chúng ta kết hôn, anh lại luôn so sánh em với cô ấy. Anh cũng không hiểu bản thân mình nghĩ gì.

“Cho đến ngày hôm đó ở bệnh viện, khi em nói em đã bỏ đứa bé của chúng ta, trái tim anh đau đến muộn màng. Lúc đó anh mới nhận ra rằng, thực ra từ lâu rồi, anh đã yêu em…”

“Phụt~”

Tôi quay đầu lại, thấy một vệ sĩ cao 1m9 của nhà tôi đang cố nhịn cười.

Anh ta cắn chặt môi, trông như sắp nội thương đến nơi.

Tôi bất lực đưa tay xoa trán. “Nếu muốn cười thì cứ cười đi. Nhịn cười mà bị nội thương thì không tính là tai nạn lao động đâu nhé!”

Ngay lập tức, mọi người phía sau tôi phá lên cười.

“Xin lỗi cô chủ, chúng tôi được huấn luyện chuyên nghiệp, thường thì sẽ không dễ cười đâu, trừ khi không nhịn nổi HAHAHAHA…”

Có người còn châm chọc Hà Tri Ngôn.

“Cùng là đàn ông, nghe anh nói mấy câu đó sao mà buồn cười thế? Anh tự nghe mà không thấy ghê à, anh bạn?”

Tôi nhìn mặt Hà Tri Ngôn chuyển từ trắng bệch sang xanh, rồi cuối cùng là đen thui.

Anh ta lảo đảo như thể sắp ngất ngay trước cổng nhà tôi.

“Được rồi! Không ai được cười nữa. Tiểu A, vào nhà lấy giúp tôi bản thỏa thuận ly hôn.”

Đội trưởng vệ sĩ đáp một tiếng, rồi quay vào biệt thự lấy đồ.

Tiểu B còn mang ra một chiếc ghế bành để tôi ngồi.

“Tôi từng thật lòng yêu anh, Hà Tri Ngôn.

“Trước khi cưới, tôi nghe nói anh thích người dịu dàng, nên tôi cố gắng kiềm chế tính khí của mình, học cách làm một người vợ tốt.

“Trước đây, tôi chưa bao giờ nấu ăn, nhưng anh thử nghĩ xem, sau khi cưới, tôi đã vì anh nấu bao nhiêu bữa cơm?

“Mọi chuyện anh muốn, tôi đều làm theo. Tôi từng thật lòng coi anh là người chồng duy nhất mà tôi kính trọng và yêu thương.

“Giờ đây, tôi cũng thật lòng muốn chia tay với anh. Tôi không muốn tính toán thêm nữa. Ký vào thỏa thuận ly hôn đi, đó là chút thể diện cuối cùng tôi để lại cho anh. Nếu không, tôi có thừa thời gian và cách để đấu với anh.”

Hà Tri Ngôn cười gượng, nhận lấy bản thỏa thuận ly hôn.

“Nếu tôi không ký, cô định giết tôi đúng không?”

Tôi mỉm cười.

“Làm gì có chuyện đó. Bây giờ là thời đại pháp trị, cậu chủ Hà nghĩ nhiều rồi.”

Xem ra lần trước tôi nói không ngại làm góa phụ, anh ta thực sự để tâm.

Cuối cùng, Hà Tri Ngôn đỏ mắt ký vào thỏa thuận ly hôn.

Tài sản của chúng tôi đã được chứng thực từ trước hôn nhân, phần tài sản sau hôn nhân chia đôi, không có tranh chấp.

“Sáng mai 9 giờ gặp ở cục dân chính nhé. À không, 10 giờ đi. 9 giờ tôi không dậy nổi.”

Hà Tri Ngôn rơi nước mắt.

“Xin lỗi, Giảo Giảo. Cuối cùng… tôi vẫn mất em.”

Thật đúng là diễn kịch đến cùng.

Tôi không muốn ở lại thêm một giây nào với anh ta nữa.

Sợ rằng nếu tiếp tục, tôi sẽ không nhịn được mà đập anh ta thêm lần nữa.

10

Sau khi hoàn tất thủ tục ở cục dân chính, vừa bước ra ngoài, Hà Tri Ngôn kéo tay tôi lại.

“Giảo Giảo, thật tốt. Ba mươi ngày nữa tôi lại có thể gặp em.”

Tôi giật tay ra.

“Hà Tri Ngôn, anh đúng là một kẻ hèn hạ độc nhất vô nhị. Cả Kỷ Thanh lẫn tôi, anh đều không giữ được. Anh sống chẳng phải để hối hận đến ruột gan cũng tái xanh sao?”

Hà Tri Ngôn cười gượng, tự chế giễu bản thân.

“Vậy thì ba mươi ngày nữa gặp lại, Giảo Giảo.”

Tôi nhìn theo bóng anh ta đi xa, trong đầu thoáng hiện những kỷ niệm của chúng tôi trước đây.

Đi đến bước này, Hà Tri Ngôn chẳng thể trách ai ngoài chính mình.

Nhưng thay vì ba mươi ngày sau gặp lại anh ta, tôi lại nghe tin về Hà Tri Ngôn.

Anh ta đã nhảy từ tòa nhà của tập đoàn Hà thị xuống.

Trước khi chết, Hà Tri Ngôn đã lập di chúc, chuyển toàn bộ tài sản dưới tên mình cho tôi mà không yêu cầu bất kỳ khoản đền bù nào. Điều kiện duy nhất là tôi phải chăm sóc ba mẹ anh ta cho đến cuối đời.

Anh ta xem tôi là con trai của họ sao?!

Tôi lập tức lao vào phòng làm việc của ba tôi.

“Ba? Sao thế này? Có phải ba đã ra tay trước không? Giờ Hà Tri Ngôn bắt con phải chăm sóc ba mẹ anh ta rồi đây này.”

Ba tôi cũng ngơ ngác.

“Không có đâu! Ba còn đang chờ con ly hôn xong để đánh gục nhà họ Hà một cú mạnh mà!”

Tôi giữ tay ba lại.

“Không cần đánh nữa. Giờ Hà thị thuộc về con rồi. Hà Tri Ngôn đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản, bao gồm cả cổ phần công ty, cho con. Hiện tại con chính là Chủ tịch mới của tập đoàn Hà thị!”

Ba tôi bật cười.

“Con gái ngoan, nhân cơ hội này học làm kinh doanh đi. Rồi ba với mẹ cũng sẽ rời xa con một ngày, đến lúc đó con phải gánh vác gia đình này…”

Tôi lập tức bịt miệng ba.

“Lời này không được nói bậy, ba, phì phì phì!”

Ba tôi cười khẽ rồi im lặng.

11

Ngày trước, chính anh ta quỳ trước mặt ba tôi, hứa sẽ yêu thương tôi trọn đời.

Giờ đây, mẹ chồng tôi, người từng chăm chút cho bản thân nhất, lại ngồi một mình trong vườn.

Bà cầm một chuỗi hạt, để mặc nắng chiếu rọi và gió thổi tung mái tóc bạc của mình.

Mất con khi về già, bà chỉ sau một đêm mà tóc bạc trắng, trông già đi hơn mười tuổi.

Tôi đi đến, khoác cho bà một chiếc chăn mỏng.

“Ở đây gió lớn, dì có muốn vào nhà không?”

Người đã khuất thì cũng đã khuất. Huống chi, trước khi chết, Hà Tri Ngôn đã giao lại tất cả tài sản cho tôi, chỉ cần tôi đối xử tử tế với ba mẹ anh ta.

Tôi không có lý do gì để từ chối.

Đôi mắt đục ngầu của bà nhìn tôi.

“Giảo Giảo, tối qua dì mơ thấy Tri Ngôn. Nó nói ở dưới kia không gặp được Thanh Thanh. Con nói xem, có phải Thanh Thanh đã đầu thai từ lâu rồi không?”

Tôi gật đầu.

“Kỷ Thanh đã sớm đầu thai rồi.”

Còn Ngô Sinh thì sẽ sống thật tốt trên thế giới này.

“Vậy Tri Ngôn của dì chắc cũng sắp đi đầu thai rồi. Dì nhớ nó lắm. Trong giấc mơ, dì muốn bảo nó chờ dì, nhưng chưa nói hết câu thì đã tỉnh giấc.”

Tôi im lặng.

Ba chồng tôi sau khi biết tin con trai qua đời đã lâm bệnh nặng, giờ vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ còn sống nhờ thuốc, chẳng còn bao lâu nữa.

“Dì ơi, hãy sống thật tốt. Đây là điều mà Hà Tri Ngôn muốn nói với dì nhất.”

Thật ra không phải. Hà Tri Ngôn không để lại bất kỳ lời trăn trối nào cho tôi.

Tôi khuyên bà sống tiếp chỉ vì một lý do.

Chỉ khi còn sống, tình yêu hay hận thù mới có thể kéo dài mãi mãi.

— Kết thúc —