Chương 15 - Người Vợ Câm
Tôi là một người câm, không thể kêu cứu.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn kêu cứu.
Tôi nắm chặt chiếc vòng tay bình an trong tay.
Khi ngọn lửa liếm đến gần, tôi ôm lấy chiếc vòng, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Trên đó dường như có một vết máu mờ.
Ngày hôm đó, Hàn Tranh bị thương, có lẽ anh vô tình làm dây máu lên chiếc vòng.
Nước mắt tôi rơi xuống vết máu, chậm rãi hòa quyện với nhau.
Lửa thiêu đốt cơ thể tôi, bản năng khiến tôi ôm chặt lấy bụng mình.
Thật đau đớn, thì ra cảm giác da thịt bị đốt cháy thật sự đau đến vậy.
Nhưng Hàn Tranh có đau không?
Bị tra tấn dã man đến như vậy, lúc ấy anh có đau giống thế này không?
Hàn Tranh…
Anh từng nói rằng anh không thể buông bỏ tôi, không nỡ nhìn tôi khóc. Vậy tại sao bây giờ, khi tôi khóc đến mức này, đau đến mức này, anh vẫn không đến tìm tôi?
Biệt thự chính cháy thành tro tàn.
Khi lính cứu hỏa tìm thấy tôi, tôi và đứa bé trong bụng đã bị thiêu cháy thành tro.
Trần Cẩn Sinh nhận ra tôi qua chiếc nhẫn cưới mà tôi cố tình đeo lại.
Những người hầu trong biệt thự đều bật khóc, chỉ có anh, không rơi một giọt nước mắt.
Thậm chí, anh còn bình tĩnh cảm ơn đội cứu hỏa.
Anh không thích tôi, điều này cả nhà đều biết rõ.
Nhưng cái chết thảm thương của tôi khiến sự vô tình của anh càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Không ai ngờ được rằng, vào ngày tôi được chôn cất, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích nhất, chiếc áo mà từ sau khi kết hôn anh chưa từng mặc.
Khi tro cốt của tôi được đưa xuống huyệt, anh phát điên, nhảy xuống mộ, muốn được chôn cùng tôi.
Người nhà họ Trần hoảng hốt kéo anh lên.
Anh quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến mức xé lòng, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới được tháo từ thi thể tôi.
Tôi từng nói với anh rằng, nếu tôi buồn, tôi sẽ tháo nhẫn cưới ra.
Nhưng nếu anh dỗ dành được tôi, tôi sẽ lại đeo nó, yêu anh như trước.
Vào ngày tôi chết, tôi vừa mới đeo lại chiếc nhẫn cưới mà trước đó đã tháo ra.
Là tôi cố tình.
Không ai biết vì sao cái chết của tôi khiến Trần Cẩn Sinh đau khổ đến vậy.
Người nhà họ Trần nghĩ, có lẽ anh không nỡ rời xa đứa con trong bụng tôi hơn.
Dù sao, đứa trẻ là dòng dõi duy nhất của nhà họ Trần.
Nhưng có lẽ chỉ có mình Trần Cẩn Sinh mới hiểu.
Có lẽ—
Không phải vì muốn làm nhục Hàn Tranh, không phải vì bị áp lực từ bà nội.
Không phải vì thói quen lâu ngày, không phải vì tình cảm nảy sinh sau thời gian dài ở bên nhau.
Mà là từ lần đầu gặp gỡ, hạt giống đã được gieo sâu trong lòng anh.
Trải qua năm tháng, cuối cùng anh mới dám đối diện, để nó nảy mầm, nở hoa.