Chương 12 - Người Vợ Câm

Nhật ký của Hàn Tranh rất ngắn, nhưng mười phần hết chín phần đều nhắc đến tôi.

Điều khiến tôi không thể tin nổi là nét chữ trong nhật ký của anh lại giống hệt chữ trong mấy lá thư trước đây Trần Cẩn Sinh từng viết cho tôi.

Tôi gấp cuốn nhật ký lại, cất vào góc sâu nhất trong ngăn kéo bàn trang điểm.

Trần Cẩn Sinh gõ cửa phòng tôi.

Tôi đứng dậy ra mở cửa. Anh đứng ở ngoài, phong độ ngời ngời, tuấn tú đẹp trai.

Nhưng nhìn anh, tôi chỉ thấy anh như một con rắn độc lạnh lùng đang phun nọc.

“Ở trong phòng làm gì vậy? Gọi cô mãi mà không trả lời. Tôi đói rồi, Giang Duẫn Hòa, đi nấu canh cho tôi.”

Giọng anh không kiên nhẫn.

Tôi nhìn anh một lúc, không nói gì, xoay người bước xuống lầu.

Trong lúc nấu canh, tôi bỏ thêm một vị thuốc.

Loại thuốc này có thể làm tê liệt thần kinh trong thời gian ngắn, khiến người ta chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng tác dụng không kéo dài lâu.

Quả nhiên, sau khi uống canh, chẳng mấy chốc Trần Cẩn Sinh đã buồn ngủ.

Tôi chờ anh ngủ quên trên sofa, dùng vân tay của anh mở điện thoại.

Trong lòng tính toán thời gian, tôi cẩn thận lục soát điện thoại của anh, chụp lại tất cả những gì đáng nghi.

Khi tỉnh dậy, Trần Cẩn Sinh không nhận ra điều gì bất thường.

Buổi tối, anh như mọi khi đi ra ngoài chơi bời, không thèm nói với tôi một câu.

Nhưng tôi không còn như trước, nhắn tin hỏi han anh nữa.

Tôi tìm kiếm từng manh mối đáng ngờ trong những bức ảnh đã chụp, sắp xếp lại cẩn thận rồi gửi hết cho Tiểu Lưu.

Đặc biệt là một giao dịch chuyển khoản lớn, thời gian trùng khớp với lúc Hàn Tranh được điều đến Vân Nam không lâu.

Nửa đêm, Trần Cẩn Sinh bất ngờ trở về, say khướt, được tài xế đưa về nhà.

Nghe tiếng động, tôi không ra khỏi phòng.

Nhưng một lúc sau, anh đập mạnh vào cửa phòng tôi.

Tôi buộc phải đứng dậy mở cửa.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, áo sơ mi xộc xệch, tựa vào cửa nhìn tôi:

“Giang Duẫn Hòa, tại sao không nhắn tin cho tôi?”

“Chồng cô cả đêm không về, làm vợ mà không thèm quan tâm à?”

“Còn nữa, nước giải rượu đâu? Sao trong bếp chẳng có gì cả?”

Anh nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi sát lại:

“Giang Duẫn Hòa, tại sao Hàn Tranh chết đã một tháng rồi mà cô vẫn hồn vía lên mây như thế?”

“Rốt cuộc cô là vợ của ai, nói!”

Tôi bình tĩnh nhìn anh, không thành tiếng mà nói: “Trần Cẩn Sinh, chúng ta ly hôn đi.”

Anh rõ ràng sững sờ, nhưng ngay sau đó, cổ áo tôi bị anh siết chặt, bóp nghẹt cổ tôi: “Cô nói gì, Giang Duẫn Hòa, cô nói lại lần nữa!”

Đêm hôm đó, lần đầu tiên tôi nói ra hai từ “ly hôn”, anh nổi giận đùng đùng, đập cửa bỏ đi.

Tôi vẫn như trước, lặng lẽ ở lại trong tiệm thuốc của mình.