Chương 6 - Người Vợ Bị Lãng Quên
Đường đến vùng động đất không dễ đi,
đón chúng tôi là ba chiếc xe địa hình.
Tôi và Tiểu Điền chen trong băng ghế sau một chiếc,
cô ấy suốt dọc đường cứ hét bên tai tôi: “Đẹp trai quá!”
Hách Chấp đúng là đẹp trai, kiểu đẹp trai lạnh lùng và gai góc,
càng khiến con gái mê mẩn.
Gò má Tiểu Điền đỏ bừng suốt quãng đường không hạ xuống chút nào.
Nếu không chắc chắn mạch và huyết áp của cô ấy bình thường, tôi còn nghi cô bị “say độ cao” mất rồi.
“Thích thì cứ theo đuổi đi, tôi có số điện thoại của anh ấy.”
Mắt Tiểu Điền mở to như chuông đồng, hạ giọng hét lên:
“Á á á—— nói thật đi! Sao chị lại có số của soái ca? Chị không phải là…”
Tôi đẩy cái đầu đang suy diễn lung tung của cô ấy ra, bảo vệ thanh danh mong manh của mình:
“Nghĩ gì vậy, anh ấy là chiến hữu của anh trai tôi!”
“Ồ ồ ồ, thì ra là chiến hữu của tổng giám đốc Lâm vậy thì thôi.”
Tiểu Điền nhỏ hơn tôi bốn tuổi, cũng đến tuổi bàn chuyện cưới gả.
Người được Lâm Tiêu công nhận, tôi còn thấy đáng để thử.
Không ngờ Tiểu Điền lại nói “thôi”.
“Tại sao lại thôi?”
Tiểu Điền bĩu môi.
“Ánh mắt tổng giám đốc Lâm chưa từng đặt lên đầu em, vị đội trưởng Hách này cũng chẳng khác, em không muốn tự tìm phiền phức!”
13.
Mặc dù biết Tiểu Điền chỉ đang nói về chiều cao của hai người, nhưng tôi vẫn cảm thấy như bị đâm một nhát.
Nếu như ngày trước tôi tỉnh táo được như Tiểu Điền, có lẽ tôi đã không rơi vào tình cảnh này.
Tiểu Điền lại cứ phải gợi đúng chuyện tôi không muốn nhắc tới.
“Trưởng khoa Lâm chị với Tổng giám đốc Phó rốt cuộc là sao vậy? Anh ấy thật sự là chồng chị à?”
Tôi thở dài, cố tình bỏ qua câu hỏi đầu tiên, dứt khoát kết thúc chủ đề này:
“Đúng, nhưng sắp không còn là nữa.”
Tiểu Điền quả nhiên ngoan ngoãn im miệng, lại quay sang len lén ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Hách Chấp ngồi ghế trước.
Bỗng nhiên, Hách Chấp quay đầu lại, Tiểu Điền hoảng hốt đến mức vội chôn mặt vào vai tôi giả vờ chết.
Không còn cách nào, tôi đành lên tiếng thay cô ấy, khẽ gật đầu với Hách Chấp:
“Đội trưởng Hách, cảm ơn anh đã vất vả chạy chuyến này.”
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt của Hách Chấp bỗng dịu đi, thậm chí mang chút ý cười:
“Đây là vinh hạnh của tôi, cảm ơn các cô đã kịp thời chi viện.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nếu có bất kỳ nhu cầu gì, cứ nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Mọi người đều gật đầu cảm ơn, nhưng không ai đưa ra yêu cầu gì.
Tình hình ở vùng động đất còn nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng tượng.
Những ngôi nhà bằng kết cấu gỗ đá hoàn toàn không có khả năng chống chấn.
Sự chênh lệch nhiệt độ khắc nghiệt của vùng cao nguyên cũng là mối đe dọa chết người đối với những người bị mắc kẹt.
Điều tệ nhất là, một đợt gió lạnh đang ập đến.
Nếu tuyết rơi trước khi công tác cứu hộ hoàn tất, số người thương vong có thể còn tăng lên…
Sau cuộc họp khẩn, đội y tế được chia làm hai nhóm.
Một nhóm ở lại trạm cứu chữa tạm thời để chữa trị cho người bị thương, nhóm còn lại đi cùng đội cứu hộ vào vùng động đất.
Đơn xin được vào vùng động đất của tôi bị từ chối ngay lập tức, tôi chỉ có thể ở lại trạm cứu chữa và làm tròn nhiệm vụ của mình.
Khi cảm thấy bàn chân và cả cẳng chân mình tê cóng đến mức mất cảm giác,
thì đã hơn 20 tiếng trôi qua…
Không thể chịu nổi nữa, tôi ôm chai nước muối ấm mà Tiểu Điền làm thành “túi sưởi” bước ra khỏi lều.
Chân tê cóng khiến tôi không kịp tránh, đến khi Lạc Tông quỳ rạp trước mặt tôi.
Anh ta quá xúc động.
Nói một tràng ngôn ngữ tôi nghe không hiểu, nếu không phải thấy ánh mắt anh quá thành kính,
tôi còn tưởng anh tới “gây rối bệnh viện”.
Đúng lúc không biết phải làm sao, Hách Chấp bước đến.
“Cô đã cứu vợ anh ấy, anh ấy đến để cảm ơn cô.”
Nghe lời giải thích của Hách Chấp, tôi mới chú ý thấy trong tay Lạc Tông cầm một chiếc khăn khata và một chiếc bánh bơ sữa.
Thành thật mà nói, tôi không chịu nổi mùi của bơ sữa này.
Nhưng tôi không biết phải từ chối sự chân thành nóng bỏng ấy thế nào.
May mà có Hách Chấp.
Anh thuyết phục Lạc Tông cất chiếc bánh bơ nặng trịch kia đi,
rồi thay tôi nhận lấy chiếc khăn khata.
Tôi không biết chiếc khăn trắng này trong tín ngưỡng của họ tượng trưng cho điều gì,
nhưng tôi cảm thấy mình không xứng đáng với nó.
“Tôi thậm chí không nhớ được ai là vợ của anh ấy…”
“Bởi vì cô đã cứu quá nhiều người.”
Tôi sững người, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hách Chấp.
“Họ sẽ luôn nhớ đến cô, nhớ đến bác sĩ Lâm đã cứu mạng họ.”
“Nhưng…”
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, là cái khóc của sự bất lực.
“Nhưng… vẫn còn quá nhiều người đã mất mạng…”
“Đó không phải lỗi của cô.”
Giọng Hách Chấp kiên định, lạnh lùng nhưng cũng rất thực tế.
“Bây giờ cô cần tranh thủ nghỉ ngơi, rồi tiếp tục cứu thêm nhiều người khác.”
Tôi ôm chặt chai nước muối trong tay, gượng gạo kìm nước mắt.
“Tôi sẽ làm vậy!”
Hách Chấp bất ngờ đưa tay, gạt đi những giọt nước đọng trên mi mắt tôi.
“Đừng khóc, trời lạnh thế này, mặt sẽ nứt nẻ mất.”
Anh đang đeo găng tay, hương da thuộc lẫn với mùi thuốc lá thoảng qua mũi tôi.
Bá đạo mà cũng thật dịu dàng.
“Lâm Đường!”
Tiếng khàn khàn run rẩy vang lên từ phía sau tôi.
Quay đầu lại quả nhiên thấy Phó Hành Chu đang ngồi trên xe lăn, phía sau là trợ lý Phương.
Không biết anh ta đã đứng đó bao lâu rồi.
“Lâm Đường.”
Phó Hành Chu lại gọi thêm một tiếng, giọng như bị giấy nhám cào qua.
Tôi khẽ nói lời “xin lỗi” với Hách Chấp, rồi bước đến.
“Anh đã ký đơn ly hôn chưa?”
Đến gần mới thấy, mắt Phó Hành Chu đầy tơ máu,
sắc mặt còn tiều tụy hơn cả tôi – người vừa thức trắng đêm.
“Tôi đã nói rồi, chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng!”
“Giữa tôi và anh chẳng có gì cần nói, không ký thì chờ ra tòa đi.”
Nói xong, tôi quay người định đi, nhưng bị trợ lý Phương chặn lại.
“Phu nhân, Phó tổng đã chạy suốt đêm đến đây…”
“Vậy thì sao? Anh muốn tôi phải cảm tạ, quỳ xuống đội ơn chắc?”