Chương 2 - Người Tỳ Nữ Quyến Rũ

NGƯỜI TỲ NỮ QUYẾN RŨ (2/3)

Tác giả: 花家小可爱

Đề cử: Nguyệt hạ độc chước

Nguồn ảnh: Xiaohongshu

_______________

6

Ta để Tần Minh Nguyệt ở lại trong trướng của ta, liên tiếp mấy ngày, hoàng huynh, à không, Hoàng đế nước Tống đều phái sứ giả tới.

Đầu tiên hắn nói Tần Minh Nguyệt xa hoa dam dang tội lỗi chồng chất, còn nói nàng ấy dụ dỗ mê hoặc chủ làm hại triều cương.

Nhìn hắn tự tay viết xuống mấy thứ này, khó mà tưởng tượng được thời gian khi mà hắn còn làm Thái tử, hắn và Tần Minh Nguyệt chàng chàng thiếp thiếp, sau khi leo lên ngôi vị Hoàng đế còn dẹp hết nghị luận của mọi người, thâm tình lập nữ nhân này làm Hoàng quý phi.

Ta ngồi ngay ngắn trong trướng, đạp dưới chân là da sói dũng sĩ Mạc Bắc săn về, nghe được quá nửa liền giơ tay ngắt lời.

Ta ném phong thư từng chữ đều thấm đầy máu và nước mắt vào mặt Tần Minh Nguyệt đang quỳ gối bên chân, cười một tiếng chế nhạo.

“Không phải ngươi sinh cho Tống Yến mấy đứa con mập mạp hay sao, chuyện gì đã xảy ra, ban đầu ngươi dụ dỗ kiểu gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Minh Nguyệt nhất thời trắng bệch, trên mặt nàng ấy không có vết thương, chẳng qua tất cả đều ngầm nhận ra tất cả vết roi trên y phục của nàng ấy đều là vết roi do ta tạo ta.

Từ sau khi Tần Minh Nguyệt bị đưa vào quân trướng Mạc Bắc, hôm nào đến tối cũng vang lên tiếng khóc xin tha của nàng cùng với tiếng roi hung ác của ta.

Nàng ấy càng thể hiện sự sợ hãi, hốt hoảng như chuột thấy mèo khi nghe thấy giọng nói và tên ta thì tất cả mọi người lại càng tin rằng ta đối xử cay nghiệt với nàng ấy.

Đợi đến khi sứ giả rời đi, ta vẫy tay cho mọi người lui ra, nhặt giấy viết thư trên mặt đất lên, thổi bụi trên đó.

Ta nhìn những chữ viết có lực kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Năm năm nay Tống Yến luyện chữ à?”

Tần Minh Nguyệt ngồi trên chiếu, đang vuốt ve thảm da sói, nghe vậy liếc mắt sang.

“Sao có thể.”

Ta gật đầu: “Cũng đúng, mấy chữ như gà bới của hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

Tống Yến ch cũng phải sĩ diện, nhất quyết phải rêu rao mình hoàn mỹ mọi mặt, chứng minh mình là Thái Tử hy vọng của mọi người.

Cho nên mỗi một người phụ tá trong quý phủ của hắn đều trở thành một phần của hắn.

Không chỉ chữ Tống Yến là giả, ngay cả thi từ ca phú cũng là giả, sách luận cũng là giả.

Cả từ chỗ phụ tá của hắn và ta, lừa gạt đến cướp đoạt, thỉnh thoảng mới khiến phụ hoàng mẫu hậu khen ngợi hắn vài câu.

Nhưng phụ hoàng mẫu hậu cũng không phải người ngu.

Tống Yến trộm càng nhiều lại phát hiện phụ hoàng ngày càng lạnh nhạt với hắn, gấp đến mức đi vòng vòng, mỗi ngày động chút là đánh chửi người dưới.

Nếu không phải mấy thứ như dáng người, võ công thật sự không trộm được, ta nghĩ Tống Yến có khi còn muốn lấy cả dáng người cường tráng của người khác đeo lên người mình.

Nhớ lại ánh mắt Tống Yến khi nhìn mấy thiếu niên trên võ trường, ta nổi lên một trận buồn nôn.

Hoàng huynh này của ta, trộm cả đời, cũng diễn cả đời.

Trộm mãi rồi thật sự nghĩ tất cả những thứ đó đều là của mình.

Ngược lại thì nhóm bọn ta lại cực kỳ chướng mắt.

Có bọn ta ở đây, không lúc nào không nhắc nhở hắn, tất cả của hắn đều là giả, hắn chính là một tên quỷ đáng ghét.

Cho nên dưới sự trợ giúp của ta và phụ tá, chuyện đầu tiên Tống Yến làm sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế không phải ban thưởng mà là vây gi.

7

Trước khi phụ hoàng lâm chung đã phải chịu kết cục tồi tệ nhất.

Cơ thể ông bị mẫu hậu dùng độc mài mòn ngày này qua ngày khác dẫn đến suy sụp, nghĩ Thái Tử thật sự không được trọng dụng nữa nên mấy hoàng tử phân tán bốn phương, kết bè kết cánh bức vua thoái vị, ai tới tẩm cung của ông cũng không được nếm quả ngọt.

Thân là Công Chúa, ta lại muốn đến Ngự Thư Phòng, vừa trấn an Tống Yến đã bị dọa sợ mất mật, vừa ra lệnh cho Vũ Lâm Vệ.

Ta phái người đi liên hệ các bộ trong kinh thành, chưa đợi được tin tức đáng tin cậy đã thấy mẫu hậu đang nhanh chóng bước tới.

Ta cho rằng bà đang quan tâm ta.

Lại không ngờ bà vừa đến đã túm lấy ta, hỏi ta có thể bảo vệ Tống Yến hay không.

“Chỉ cần A Yến còn sống, chúng ta vẫn còn cơ hội, có thể thắng, nhất định có thể thắng!”

“Chỉ cần A Yến còn sống, cuối cùng đám người kia cũng chỉ là loạn thần tặc tử!”

“Ha ha ha đấu cả đời thì sao, cuối cùng Hoàng Hậu vẫn là ta đó thôi!”

Tâm trạng ta vô cùng phức tạp.

Căn bản là mẫu hậu không để ý tới ta.

Đến tận khi ta lên tiếng ngắt lời bà.

“Mẹ của đám phản quân kia đều ở trong cung đấy ạ.”

Lúc này mẫu hậu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng

“Khanh Gia, con quả nhiên là nữ nhi ngoan của bổn cung!”

Đến giờ phút này, ta cũng chỉ nhận được một câu ngợi khen của mẫu hậu.

Bà không hỏi ta có mệt hay không, càng không hỏi ta có sợ không.

Bà chỉ quan tâm đến an nguy của Tống Yến.

Ta phất tay về phía Tần Minh Nguyệt, mỏi mệt bội phần.

“Ngươi đi chăm sóc Thái Tử đi.”

Tần Minh Nguyệt hành lễ với ta, nàng ấy nhìn ta lần cuối, bị ta vẫy tay cho lui.

8

Trấn áp phản quân cực kỳ gian nan nhưng tốt xấu gì cũng đã đè được tất cả bọn họ xuống

Ta sai người đi mời Tống Yến tới nhưng mời ba lần bốn lượt mà vẫn mãi không có hồi đáp.

Một đêm chưa ngủ, cũng chưa cơm nước gì, tâm trạng của ta thực sự không tốt.

Thái giám được phái đi mời Tống Yến lại quỳ xuống lần nữa, còn chưa mở miệng, ta đã giơ chén trà lên ném xuống

“Sai các ngươi có tác dụng gì, đến người cũng không mời được, rút luôn đầu lưỡi chỉ để trưng kia của các ngươi đi!”

Trong một loạt thanh âm cầu xin ta bớt giận, ta nhấc váy lên sải bước hướng tới cung điện của Tống Yến.

Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Tần Minh Nguyệt.

“Điện hạ thật sự có thể bảo đảm cho nô tỳ một đời chu toàn không?”

“Bổn cung là Thái Tử đương triều, ít ngày nữa chắc chắn sẽ kế thừa đại thống, lời nói ra rồi còn giả được sao?”

Tống Yến trêu đùa Tần Minh Nguyệt, nghe từng tiếng khen ngợi của nàng, nói trong cung này chỉ có thể dựa vào hắn, tôn nghiêm của hắn được hài lòng đến cực điểm.

Chờ khi bọn thái giám mở cửa, ta mang theo một thân sát khí, ánh mắt sáng quắc đi vào trong điện.

Triều thần phụ tá đi theo sau ta đều thấy Thái Tử đáng ra lúc này hẳn nên chủ trì đại cục lại đang ôm một tỳ nữ của phủ công chúa, ngồi trên đùi hắn, hai người vui cười đánh yêu, không hề để trận phản loạn này vào mắt.

Lần đầu tiên ta không quan tâm đến tự tôn của Tống Yến mà tức giận mắng hắn ngay trước mặt triều thần.

Tống Yến cảm thấy bị ta làm mất thể diện, trên mặt hết xanh rồi lại tím.

Nhưng hắn vẫn không thả Tần Minh Nguyệt xuống.

Mà khi Tần Minh Nguyệt sợ tới mức cả người run rẩy, lại kéo nàng lại vào trong ngực mình.

“Làm càn! Khanh Gia, ngươi càng ngày càng không có quy củ!”

Có khí thế sát phạt của ta phụ trợ, Tống Yến càng cảm thấy Tần Minh Nguyệt nhu nhược thuần khiết.

Ta liên tục cười lạnh.

Đây là huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra của ta, Thái Tử của nước Tống, thiên tử tương lai.

Hắn không săn sóc hạ thần, càng không hầu bệnh bên cạnh bệ hạ.

Ngược lại còn đẩy hết việc cho một Công Chúa như ta, bản thân thì trốn đi vui đùa với tỳ nữ!

“Đáng lẽ ta không nên cứu ngươi!”

Tống Yến bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai.

Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của mẫu hậu đã truyền đến từ phía sau.

“Ai dám hãm hại con ta!”

Ta quay đầu, còn chưa hành lễ gương mặt đã bị đau rát.

Mẫu hậu cho ta một cái tát vang dội ngay trước mặt các vị đại thần, sau đó còn giận dữ mắng ta không biết tôn ti, không tôn kính huynh trưởng, lòng sát phạt quá nặng!

“Có phải ngươi muốn học theo Công Chúa tiền triều, đầu độc Thái Tử và bổn cung đúng không?”

Công chúa tiền triều, nỗi đau của nữ tử khắp thiên hạ.

Nghe nói vị công chúa này từ nhỏ đã không được sủng ái thường bị người ta bắt nạt, dần dần tâm lý vặn vẹo, sau khi thành niên thế mà lại gi cha thí huynh, sau này càng họa loạn triều cương.

Bởi vì có nàng, bổn triều bắt đầu trói buộc nữ tử vào sau hậu trạch, không hỏi thế sự, chỉ đọc “nữ tắc”.

Đều vì sợ có người noi theo nàng, lần nữa làm loạn gốc rễ quốc gia.

Từ khi sinh ra, không biết có bao nhiêu nữ tử tài danh truyền xa đã phải mang cái tội danh này.

Các nàng hoặc là gả chồng sớm hoặc là thanh đăng cổ phật sống ở đó cả đời.

Hiện tại ô danh này lại rơi lên người ta.

Nhưng ta không nhận nổi.

Ta nhắm mắt lại, quỳ gối trước mặt mẫu hậu.

“Mẫu hậu tha tội, Thái Tử tha tội.”

“Khanh Gia ăn nói đường đột không suy nghĩ, tự phạt bổng lộc một năm, chép lại trăm cuốn kinh Phật.”

9

Mẫu hậu vẫn thấy chưa đủ.

Ta lại bị cấm túc ở Phật đường, người mỗi ngày ta có thể gặp cũng chỉ có cung nữ đưa cơm.

Chờ đến khi thời gian cấm túc kết thúc, ta rời khỏi Phật đường, mới biết trong khoảng thời gian này Tống Yến đã làm bao nhiêu chuyện hồ đồ!

Phụ tá trong Đông Cung người thì bị bức tử, người thì bị ép về quê.

Tống Yến không màng tình cảm khi xưa, ngược lại còn coi bọn họ là vết nhơ, nhất quyết phải diệt trừ cho sảng khoái mới an tâm.

Ta rời khỏi Phật đường chưa được một khắc đã bị cung nữ của mẫu hậu gọi đến Ngự Thư Phòng.

Từ xa, một khối nghiên mực đập vào mặt ta.

Ta vội vàng tránh né nhưng trán vẫn bị thương.

Ánh mắt bị nhiễm màu đỏ tươi, Tống Yến lạnh giọng quát lớn.

“Tống Khanh Gia, ngươi có biết lỗi chưa!”

Ta không biết tại sao Tống Yến lại như vậy, tuyệt đối không dám nhận sai cái lỗi mà ta còn chưa từng nghe qua này.

Ta chỉ hành lễ với hắn theo quy củ, hỏi Tống Yến, ta làm sai ở đâu.

Tống Yến cười lạnh ném một phong tấu chương đến trước mắt ta, trong mắt tràn đầy thích chí.

“Ngươi bức ch Quý phi đương triều, thủ đoạn tàn nhẫn vô độ, còn muốn chối tội?”

Ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Thần không biết.”

Ta tranh luận với Tống Yến một trận, Ngự Thư Phòng ầm ĩ đến gà bay chó sủa, không ai phục ai.

Đúng lúc này, mẫu hậu đi vào Ngự Thư Phòng.

Người đỡ bà vào rõ ràng là Tần Minh Nguyệt.

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm Tần Minh Nguyệt, mà nàng tự biết đuối lý, cúi đầu không dám đối diện với ta.

Mẫu hậu nhìn ta từ trên cao xuống, trong mắt mang theo thương xót.

“Khanh Gia, cúi đầu nhận sai đi, trong lòng A Yến cũng không dễ chịu gì.”

Ta không thể tin được mà nhìn mẫu hậu, còn muốn mở miệng tranh cãi lại thấy một tia sốt ruột trong mắt bà.

Mẫu hậu của ta hận cả nữ nhân trong hậu cung, đặc biệt là nữ nhân đã sinh hạ hoàng tử, sẽ uy hiếp đến địa vị của Tống Yến.

Trong nháy mắt kia ta đã thấy rõ, lảo đảo đứng lên, máu trên mặt cũng không thèm lau.

Ta chỉ hỏi: “Mẫu hậu thật sự muốn con đeo tiếng xấu trên lưng?”

Ta nhìn chút do dự lóe lên trong mắt mẫu hậu, hết lần này đến lần khác Tần Minh Nguyệt lại quỳ xuống.

“Công chúa, ngài nhận đi!”

Nàng dập đầu, giọng nói càng lúc càng lớn: “Nô tỳ hầu hạ bên cạnh người, nghe được rất rõ, rõ ràng là công chúa phái người đi bắt nương nương các cung vì để ép vài vị hoàng tử rút lui mà hành hạ từng người một đến ch!”

Nàng nói xong thì khóc lên, nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, lại liếc mắt đưa tình với Tống Yến .

Tống Yến cũng không kiêng dè ta, ngay trước mặt ta mắt đưa mày lại với tỳ nữ của ta.

“Khi Hoàng Hậu nương nương chạy tới nơi, nương nương các cung đều không còn hình người!”

Nàng nói xong lại tiếp tục khóc, một lúc sau thì dập đầu xin ta thứ tội, một hồi lại nói mỗi ngày đều bị ác mộng làm khổ.

Trùng hợp làm sao, mấy vị đại thần hộ quốc cũng tới Ngự Thư Phòng, bắt Tần Minh Nguyệt nói lại từ đầu tới đuôi cho kỹ.

Bọn họ quỳ xuống, xin Tống Yến không được niệm tình thân, nhất định phải nghiêm trị ta.

Mà mẫu hậu ta cũng giả vờ giả vịt khóc lên, nói từ nhỏ ta đã ngoan ngoãn, ai ngờ hiện tại ta lại thành ra thế này.

Bọn họ thì nhận thanh danh nhân đức hiền lương, chỉ một mình ta để lại tiếng xấu muôn đời.

Ta xám xịt mặt, tự biết mình không có sức xoay trời chuyển đất.

Khoảng thời gian ta bị nhốt ở Phật đường cũng đủ để Tần Minh Nguyệt báo tin, nhổ tận gốc các bộ của ta, ta không còn gì để phản kích.

Sau lúc đó, Mạc Bắc phái người cầu thú đích công chúa.

Tống Yến trói ta lại, đưa lên xe ngựa đến Mạc Bắc ngay trong đêm.

Ngày ta xuất phát, Tần Minh Nguyệt vì được Tống Yến và Thái Hậu yêu thích, phá lệ phong làm Hoàng quý phi, trên dưới cả nước một mảnh vui mừng.

Bọn họ ca tụng tình yêu thuần khiết không tỳ vết của Tống Yến và Tần Minh Nguyệt, cũng vui sướng vì nữ nhân độc ác như ta đã đến Mạc Bắc.

Có thể dùng một mình ta đổi lấy vài chục năm hoà bình giữa hai nước, nói không chừng còn có thể tiêu tan chút nghiệp chướng của ta.

10

Sau khi đóng quân ở biên cảnh nước Tống nửa tháng, rốt cuộc ta cũng nhận được hồi âm mình muốn.

Một phong thư của vài vị đại thần hộ quốc và tướng quân của nước Tống, có ấn dấu tay.

Sau khi Tống Yến kế vị đã lập tức lộ bản tính, cả ngày không làm việc đàng hoàng, ăn chơi đàng điếm.

Thái Hậu hiền danh truyền xa cũng thay đổi, độc ch Hoàng đế leo lên vị trí Thái Hậu khiến bà ta cảm thấy mọi việc đều thuận lợi, bởi vậy không nói lời mất lòng, mặc kệ hành động của Tống Yến, sợ ảnh hưởng tới tình cảm mẫu tử của bọn họ.

Vị hoàng quý phi Tần Minh Nguyệt cũng không phải đèn cạn dầu.

Đông châu chỉ có Hoàng Hậu mới được đeo lại bị nàng nghiền nát thành phấn ngày ngày đắp mặt, Hoàng Hậu từng trừng phạt nàng ta một lần, lại bị Tống Yến cấm túc ngược lại, từ đó về sau Hoàng quý phi một tay che trời ở hậu cung, không ai dám chọc.

Ngày qua ngày bỏ bê triều chính như vậy khiến tiếng oán than của bá tánh dậy đất.

Mấy tên quan viên của nước Tống kia đều về phe nhau, dồn trách nhiệm lên ta.

Dù sao ta cũng chỉ là một nữ tử, gi Tống Yến, bọn họ lại nâng đỡ một con rối nghe lời khác từ tông thất lên là được.

Đến lúc đó ta về nước Tống không khác gì bắt ba ba trong rọ, bọn họ tin rằng có thể vây gi ta!

Mưu kế gẩy bàn tính kêu lạch cạch, cách ngàn dặm ta còn nghe rõ ràng.

Ta không thèm để ý, trở tay ném thư của họ vào lửa trại cho đến khi đốt thành tro bụi, ta mới rút đao bên hông ra.

“Chúng tướng sĩ nghe hiệu lệnh của ta!”