Chương 3 - Người Từng Làm Vợ Tôi Giờ Đã Có Người Khác
Hàn Mặc Hiên tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc, còn tôi đứng im một bên, chẳng biết nên nói gì.
“Sau này đừng đến tiệm nữa.” – Anh bỗng lên tiếng.
“Gì cơ?”
“Cô đến sẽ làm tôi mất tập trung.” – Anh không ngẩng đầu – “Tôi không thích bị làm phiền.”
Tôi cắn môi, khẽ nói: “Em biết rồi.”
Trên đường về nhà, tôi cứ mãi nghĩ về những lời Hàn Mặc Hiên đã nói.
Anh bảo tôi khiến anh mất tập trung.
Là vì tôi vụng về, hậu đậu luôn làm hỏng việc?
Hay là vì anh sợ Vân Tịch hiểu lầm điều gì đó?
Lúc ăn tối, Hàn Mặc Hiên vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc, lặng lẽ ăn cơm.
Tôi muốn mở lời, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Ngày mai anh định đi xem biểu diễn của Vân Tịch à?” – Cuối cùng tôi không nhịn được mà hỏi.
“Ừ.”
“Mấy giờ vậy?”
“Bảy giờ tối.”
“Ở đâu?”
Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt đầy khó chịu: “Hỏi nhiều vậy làm gì?”
“Tôi chỉ là…”
“Cô không cần biết.” – Anh đặt đũa xuống – “Tôi ăn xong rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
Tôi ngồi yên tại chỗ, nhìn mâm cơm còn thừa trước mặt, bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuộc sống thế này… còn kéo dài đến bao giờ nữa?
Tối hôm sau, Hàn Mặc Hiên thay một bộ vest đen, trông vô cùng lịch lãm.
“Anh ra ngoài à?” – Tôi rõ ràng biết rồi, vẫn cố hỏi.
“Ừ.”
“Mấy giờ về?”
“Không biết.”
Anh đáp xong thì rời đi luôn, vẫn như thường lệ – không buồn liếc tôi một cái.
Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn vào màn hình tivi nhưng không hiểu mình đang xem gì.
Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Vân Tịch múa, hiện lên ánh mắt của Hàn Mặc Hiên khi anh nhìn cô ấy.
Chắc chắn là một ánh nhìn dịu dàng mà tôi chưa bao giờ nhận được.
Hơn mười giờ đêm, Hàn Mặc Hiên trở về.
Anh có vẻ rất vui, trên mặt còn vương nụ cười nhẹ.
“Buổi biểu diễn thế nào?” – Tôi không kìm được hỏi.
“Rất tốt.” – Lần hiếm hoi anh chủ động trả lời – “Cô ấy múa rất đẹp.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi định nói gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười vẫn còn đọng trên mặt anh, đột nhiên chẳng nói nổi lời nào nữa.
Đó là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy anh dành cho mình.
Thì ra anh cũng có thể vui vẻ vì một người khác.
Chỉ là… người đó không phải tôi.
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi là một vũ công, mặc một bộ Hán phục xinh đẹp, múa trước mặt Hàn Mặc Hiên.
Anh nhìn tôi, trong mắt đầy ngạc nhiên và yêu thương.
“Niệm Niệm, em múa đẹp lắm.” – Anh nói như thế.
Khi tỉnh dậy, gối tôi đã ướt đẫm.
Tôi đưa tay lên mặt, mới phát hiện mình đang khóc.
Nực cười thay, đến trong giấc mơ, tôi cũng phải cố gắng trở thành người khác mới có thể đổi lấy một nụ cười từ anh.
Kể từ đó, Vân Tịch gần như ngày nào cũng xuất hiện.
Có khi là đến học thư pháp, có khi chỉ đến trò chuyện cùng Hàn Mặc Hiên.
Cô ấy luôn mặc những bộ Hán phục lộng lẫy, như một mỹ nhân bước ra từ tranh cổ.
Còn tôi, lúc nào cũng mặc đồ đơn giản, lặng lẽ ở một góc làm việc nhà.
Ngay cả ông cụ Hàn cũng dường như rất thích Vân Tịch.
“Con bé này có khí chất, chẳng trách Mặc Hiên thích trò chuyện với nó.” – Ông nói riêng với tôi – “Niệm Niệm, con cũng nên học hỏi người ta, tìm thêm vài sở thích cho mình đi.”
Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thì đắng chát vô cùng.
Tôi có sở thích gì chứ?
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ biết làm việc nhà và chăm sóc người khác.
Những năm mẹ tôi bệnh nặng, tôi thậm chí còn chưa từng được sống một cuộc đời học sinh bình thường.
Hàn Mặc Hiên thì cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi, Vân Tịch lại hát hay múa đẹp, họ mới thật sự thuộc về cùng một thế giới.
Còn tôi… mãi mãi chỉ là người ngoài.
Chiều hôm đó, tôi đi chợ mua đồ ăn.
Vừa về đến cổng, tôi đã nghe thấy tiếng cười vang lên từ trong sân.
Qua khe cửa, tôi thấy Hàn Mặc Hiên và Vân Tịch đang ngồi cạnh nhau bên bàn đá.
Anh ấy đang dạy cô ấy cách mài mực, hai người ngồi rất gần nhau.
“Mực phải mài thế này, lực tay phải đều.” – Hàn Mặc Hiên nắm lấy tay Vân Tịch – “Em thử xem.”
Vân Tịch ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Mặc Hiên, tay anh ấm quá.”
Tôi biết câu đó là nói dối.
Tay Hàn Mặc Hiên lúc nào cũng lạnh, tôi từng chạm vào rồi.
Nhưng anh không hề đính chính, ngược lại còn khẽ cười: “Tay em mềm quá, không hợp làm việc nặng.”
“Vậy sau này em có thể nhờ anh mài mực giúp em không?”
“Đương nhiên là được.”
Tôi nghe cuộc đối thoại của họ, trong lòng từng đợt chua xót cuộn lên.
Ba năm qua Hàn Mặc Hiên chưa từng chủ động làm điều gì cho tôi.
Anh thậm chí còn không cho tôi bước vào phòng làm việc, đừng nói gì đến chuyện chạm vào bút, mực, giấy, nghiên của anh.
Thế mà giờ, anh lại sẵn lòng mài mực cho Vân Tịch, còn nắm lấy tay cô ấy nữa.
Tôi đẩy cửa bước vào, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
“Tôi về rồi.”
Hàn Mặc Hiên và Vân Tịch cùng quay lại nhìn tôi.
Vân Tịch lập tức rút tay khỏi tay anh, có chút ngượng ngùng: “Chị Tô, chị về rồi à.”
“Ừ, hai người cứ tiếp tục.” – Tôi xách giỏ đồ ăn đi vào bếp.
Sau lưng vang lên giọng nói của Hàn Mặc Hiên: “Cũng muộn rồi, hôm nay tới đây thôi.”
“Vâng, vậy mai em lại đến.”
Chờ Vân Tịch đi khỏi, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối trong bếp.