Chương 4 - Người Từng Hứa Sẽ Bảo Vệ Em
8. “Anh muốn làm tôi mất mặt à?”
Hàng xóm quanh đây đều là những người đã sống ở đây hơn chục năm, việc Hà Thành An đến làm loạn chẳng khác nào ném đá vào mặt nước yên tĩnh, khiến mọi người bàn tán xôn xao. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chẳng những tôi mà cả gia đình nhà chồng tôi cũng khó mà ngẩng mặt. Nghĩ đến đây, tôi quyết định nói ý định của mình với Lục Cảnh Châu.
Anh đứng lặng lẽ nhìn tôi một lúc, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò xét từng suy nghĩ trong lòng tôi. Cuối cùng, anh chỉ thở dài nhẹ, rồi nói:
“Có chuyện gì thì cứ hét lên một tiếng, anh và bố mẹ sẽ ra ngay.”
Lời nói của anh khiến tôi bất giác bật cười. Dù tình huống này không hề vui vẻ, nhưng sự điềm tĩnh của anh như một điểm tựa giúp tôi thêm vững tâm. Tôi khẽ gật đầu, cảm ơn rồi xách theo túi quà bước ra ngoài.
Vừa thấy tôi xuất hiện, Hà Thành An lập tức lao đến, ánh mắt sáng rực như tìm lại được món đồ quý giá bị thất lạc. Giọng anh run rẩy, chứa đầy niềm hy vọng:
“Nam Nam, em vẫn chịu ra gặp anh.” Giọng anh run rẩy, vẻ mặt như vừa lấy lại được thứ đã mất:
“Anh biết mà, em không thể bỏ anh được.”
Tôi nhíu mày, cắt ngang lời anh:
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Không để tôi nói thêm, anh vội vàng rút từ trong túi ra một xấp ảnh dày cộm. Từng bức ảnh của chúng tôi từ nhỏ đến lớn, nhiều đến mức như gom cả thanh xuân vào tay anh. Anh run run đưa chúng cho tôi, mắt long lanh như sắp khóc:
“Nam Nam, đây là tất cả những bức ảnh chúng ta chụp cùng nhau. Em xem, trong ảnh chúng ta cười rạng rỡ thế nào.”
“Nhìn những bức ảnh này, anh càng nhận ra anh yêu em. Anh không hề thích Phùng Dĩnh, anh cưới cô ấy chỉ để giúp cô ấy thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Bây giờ bố mẹ cô ấy đã biết cô ấy đã kết hôn, sẽ không ép buộc cô ấy nữa. Ngày mai anh sẽ đưa cô ấy đi làm đơn ly hôn, một tháng nữa là xong.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta vừa khóc vừa tự cảm động, cảm thấy lời anh ta nói thật nực cười.
Anh ta không thích Phùng Dĩnh, nhưng lại sẵn sàng hạ thấp bản thân để giúp cô ấy, chấp nhận trở thành đàn ông đã ly hôn?
Anh ta lấy tư cách gì nghĩ rằng, chỉ cần anh ta quay lại, tôi nhất định sẽ đứng chờ anh ta?
“Anh có thực sự hiểu thế nào là thích không? Hà Thành An, thích hay không là quyết định của trái tim, không phải cái miệng. Những gì anh làm cho thấy anh thích Phùng Dĩnh, nhưng chính anh lại phủ nhận tất cả điều đó.”
Hoặc cũng có thể, anh hiểu thế nào là thích, nhưng thứ anh thích hơn cả là bản thân anh.
“Không… không phải như vậy đâu, Nam Nam. Trước đây là anh sai. Anh chỉ coi Phùng Dĩnh như em gái. Nhà cô ấy trọng nam khinh nữ, nếu anh không giúp, cô ấy có thể bị gả cho một người xa lạ bất cứ lúc nào. Anh chỉ thấy cô ấy đáng thương, muốn giúp một chút thôi.”
“Anh muốn giúp cô ấy, đó là chuyện của anh. Nhưng tại sao tôi phải chờ anh? Và anh nói anh thích tôi, vậy tại sao anh biết rõ hôm qua tôi đã kết hôn mà vẫn đến chỗ chúng tôi làm loạn, lớn tiếng nói chuyện của tôi và anh? Anh có nghĩ những người hàng xóm sống quanh đó sẽ nhìn tôi như thế nào không?”
Sắc mặt Hà Thành An cứng đờ, tái nhợt hẳn đi:
“Anh… anh lúc đó chỉ quá nóng vội, không nghĩ nhiều như vậy.”
“Một câu không nghĩ nhiều của anh có thể dễ dàng hủy hoại tôi. Hà Thành An, đây là thích sao? Rõ ràng là anh muốn tôi phải xấu hổ!”
Nếu là người khác, có lẽ tôi sẽ tin đó là vô tình.
Nhưng nếu là anh, tôi không tin.
“Không phải như vậy đâu!” Anh hoảng hốt muốn kéo tôi lại, nhưng tôi cảm thấy chán ghét, lùi về sau một bước, tránh khỏi sự chạm vào của anh.
Trong mắt anh thoáng qua sự tổn thương, vành mắt anh đỏ lên, giọng nói mang theo sự van xin đầy thấp hèn:
“Nam Nam, anh cầu xin em, đừng đối xử với anh như vậy.”
Giọng anh đột ngột trầm xuống, mang theo sự van xin thấp hèn khiến tôi không thể tin nổi đây là người đàn ông từng kiêu ngạo trước mặt tôi.
“Anh về đi. Tôi đã kết hôn rồi. Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”
“Em quên những ngày xưa của chúng ta rồi sao? Nam Nam, chính em đã nói rằng cả đời này sẽ không lấy ai ngoài anh!”
Hà Thành An bất ngờ lao tới, giữ chặt cánh tay tôi không buông:
“Nam Nam, em ly hôn với anh ta đi! Một tháng nữa, chúng ta có thể kết hôn. Lúc đó anh nhất định sẽ tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng. Những gì anh ta có thể cho em, anh cũng có thể làm được. Hãy tin anh thêm một lần nữa, được không?”
“Buông ra!”
Sự điên cuồng trong hành động của anh khiến tôi sợ hãi. Tôi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp, nhưng anh càng siết chặt hơn, kéo tôi về phía chiếc xe như thể muốn mang tôi đi ngay lập tức, miệng không ngừng nói:
“Anh sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ. Nam Nam, chúng ta đã nói sẽ bên nhau cả đời mà.”
Theo phản xạ, tôi hét lên:
“Lục Cảnh Châu!”
9. Anh có chút quen mắt
Chỉ trong chớp mắt, một bóng dáng lao vút về phía tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm nhận được cơn gió mạnh vút qua tai. Lúc ấy, cánh tay đang giữ tôi bị buông ra một cách đột ngột, và ngay lập tức tôi ngã vào vòng tay ấm áp của Lục Cảnh Châu
Lồng ngực anh phập phồng, nhịp tim không đều như đang phản ánh sự căng thẳng trong không khí. Dựa vào anh, cảm giác hỗn loạn trong tôi dường như lắng xuống, như thể mọi thứ xung quanh đột ngột yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh mẽ.
Bên cạnh chúng tôi, Hà Thành An đã bị Lục Cảnh Châu đánh ngã xuống đất. Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy sự đau đớn và bất ngờ, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, miệng lớn tiếng hỏi:
“Anh là ai?”
Lục Cảnh Châu nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, giọng điệu đầy tuyên bố:
“Tôi là chồng cô ấy, Lục Cảnh Châu.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm bằng giọng chỉ đủ để tôi nghe thấy:
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng trái tim đang đập loạn của tôi dần bình tĩnh lại sau khi nghe câu nói ấy, như một con chim nhỏ bị thương tìm được tổ ấm. Trong lòng tôi chợt tràn đầy cảm giác an toàn.
Nhưng Hà Thành An lại không thể chấp nhận sự thật ấy. Anh ta lảo đảo đứng dậy, đôi mắt tràn đầy tổn thương và sự không thể tin nổi, quát lớn:
“Không thể nào! Nam Nam, anh ta nói dối đúng không?”.
Anh ta vẫn không dám chấp nhận sự thật rằng tôi đã kết hôn.
Tôi nắm lấy tay Lục Cảnh Châu, tay anh đang đeo chiếc nhẫn cưới, giơ lên trước mặt Hà Thành An:
“Hà Thành An, tôi thật sự đã kết hôn rồi. Anh tiếp tục dây dưa như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tôi nhìn anh ta một cách lạnh nhạt, cố gắng tách biệt bản thân khỏi quá khứ, từ chối sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình.
Nhưng Hà Thành An không chịu buông tha, ánh mắt anh ta dữ dội:
“Kết hôn thì sao chứ? Chỉ cần chúng ta yêu nhau, ai có thể ngăn cản được?” Hà Thành An không chịu bỏ cuộc, lao đến định kéo tôi đi.
“Với lại, cô nghĩ anh ta là người tốt sao? Nếu anh ta là người tốt, thì đã không nhân cơ hội này mà chen vào!”
Sắc mặt Lục Cảnh Châu lạnh hẳn. Anh đẩy tôi ra phía sau, nhỏ giọng nói:
“Nghe lời, lùi lại đi, đừng để bị thương.”
Theo phản xạ, tôi thực sự lùi lại vài bước. Cảm giác sợ hãi lại bắt đầu xâm chiếm. Nhưng chỉ trong tích tắc, hai người đã lao vào nhau, một trận đấu dữ dội nổ ra.
Từng cú đấm của Lục Cảnh Châu đều rất mạnh.
Mặc dù Hà Thành An cũng thường xuyên tập luyện, nhưng rõ ràng không phải đối thủ của anh.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị đánh cho không còn sức chống cự.
Tôi bình tĩnh lấy điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó vội ngăn Lục Cảnh Châu lại:
“Đừng đánh nữa, nếu anh ta xảy ra chuyện, anh cũng sẽ bị liên lụy.”
Nghe tôi nói vậy, anh hừ lạnh, buông tay:
“Được, nghe em.”
“Nam Nam…” Hà Thành An đau đớn rên rỉ, nằm bệt dưới đất, cố gắng với tay kéo lấy mắt cá chân tôi.
Nhìn anh ta, tôi chỉ cảm thấy một nỗi ghê tởm dâng lên, cảm giác như không thể chịu nổi thêm giây phút nào nữa. Tôi lắc đầu, lạnh lùng nói:
“Hà Thành An, anh đừng làm tôi thấy ghê tởm nữa được không?”
Sau khi báo với bố mẹ rằng xe cứu thương sẽ đến, tôi cùng Lục Cảnh Châu rời đi.
Về đến nhà, tôi mới để ý thấy trên mặt anh có một vết bầm rõ ràng. Mới nhớ ra, trong lúc đánh nhau, anh đã bị thương.
“Hộp thuốc trong nhà ở đâu? Để em giúp anh bôi thuốc.”
Lục Cảnh Châu tìm thấy hộp thuốc, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ. Anh không hề tỏ ra một chút đau đớn nào dù vết bầm trên mặt khá rõ ràng.
Ngày trước, Hà Thành An tính nóng nảy, thường dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện. Sợ về nhà bị bố mẹ mắng, anh ta luôn để tôi xử lý vết thương trước khi về.
Việc chăm sóc những vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với tôi, nhưng lúc này, khi tôi lại gần Lục Cảnh Châu, một cảm giác lạ lùng bỗng chợt dâng lên trong lòng.
Chỉ là… lúc tôi vừa tiến gần anh, trong đầu bỗng hiện lên một bóng hình mơ hồ.
“Sao vậy?”
Thấy tôi dừng lại, Lục Cảnh Châu hỏi.
“Tự dưng em cảm thấy anh… có chút quen mắt.”
10 “Nhớ ra rồi à?”
Lục Cảnh Châu nhìn tôi bằng ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng có chút gì đó đầy ẩn ý. Tôi chớp mắt mấy lần, cảm giác mơ hồ trong đầu dần tan biến, và một ký ức từ lâu đã bị lãng quên bỗng ùa về.
Anh khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi, bóp nhẹ như thể muốn nhắc tôi nhớ lại điều gì đó quan trọng. Giọng anh đầy sự trêu đùa nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc:
“Không có lương tâm. Hồi trước, suýt nữa em bị người ta bắt nạt, anh đã giúp em. Lúc đó, em cũng như bây giờ, giúp anh bôi thuốc.”
Một câu nói đơn giản nhưng đủ để kéo tôi trở lại một thời điểm xa xôi. Tôi sững người, cảm giác tim mình thắt lại.
Là anh sao? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Đó là vào năm lớp 12, khi Hà Thành An trốn học đi chơi bóng rổ. Sau trận đấu, anh ta bảo tôi mang cặp sách đến chỗ anh ta. Thật ngốc nghếch, tôi không hề nghi ngờ gì và đã vội vàng đến ngay.
Khi đi ngang qua một con phố nhỏ vắng người, tôi bị một nhóm thanh niên tóc vàng chặn lại.
Chúng đe dọa tôi, bắt tôi giao nộp hết số tiền mang theo.
Tôi sợ hãi, run rẩy đưa hết tiền cho chúng.
Nhưng chúng lại chê ít, nảy sinh ý đồ xấu.
Chúng kéo tôi vào một ngõ hẻm sâu hơn.
Tôi vô cùng hoảng loạn, sợ đến mức hét lên thật to. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lúc đó như một cơn ác mộng không thể thoát ra được.
Đúng lúc đó, một nam sinh xuất hiện và cứu tôi.
Vì biết ơn, tôi đã mua dung dịch sát trùng để giúp anh ấy xử lý vết thương.
Nhưng khi đó, Hà Thành An đã đến.
Anh ta gọi tôi một tiếng, và tôi quên mất hỏi tên của người đã cứu mình.
Nhìn biểu cảm đờ đẫn của tôi, Lục Cảnh Châu dường như biết rằng tôi đã nhớ ra.
“Nhớ ra rồi à?”
Tôi khó khăn gật đầu, cúi đầu nói nhỏ:
“Xin lỗi! em không cố ý quên chuyện đó đâu.”
Thật lòng mà nói, tôi luôn rất cảm kích người đã giúp tôi hôm đó. Nhưng thời gian trôi qua, hình dáng người đó trong trí nhớ tôi đã mờ nhạt.
“Nhớ được là tốt rồi, chứng tỏ em không quá ngốc.”
Ánh mắt anh ánh lên ý cười, tay khẽ véo má tôi.
Không hiểu vì sao, tim tôi bỗng đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Lục Cảnh Châu, anh không phải vì chuyện đó mà cưới tôi đấy chứ?”
Khi hỏi câu này, tôi hồi hộp đến mức như tim muốn nhảy ra ngoài.
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút gì đó dỗ dành, rồi khẽ lắc đầu:
“Không phải.”
Nghe câu trả lời, tôi lại cảm thấy một chút hụt hẫng:
“Ồ.”
Ngay giây sau, tôi đã bị anh kéo vào lòng, tai áp sát vào lồng ngực anh, cảm nhận rõ từng nhịp tim mạnh mẽ.
“Anh đã nói rồi, vì muốn cưới em, nên anh làm vậy. Khi đến nhà em để cầu hôn, anh đã chuẩn bị tinh thần rằng em sẽ từ chối. Nhưng câu trả lời của em lại nằm ngoài dự đoán của anh.”
Anh nói, nhưng tôi cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của anh. Đầu óc tôi bỗng tràn ngập những suy nghĩ lộn xộn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng, sớm muộn gì tôi cũng phải lấy chồng, bất kể là ai, nhưng khi nghe những lời này, tôi mới nhận ra, tình yêu này không hề đơn giản.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng có một câu hỏi trong lòng tôi, dù vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng không thể không hỏi:
“Lục Cảnh Châu, có phải anh thích em không?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm, rồi mỉm cười tinh nghịch:
“Chưa đủ rõ ràng sao? Vậy sau này anh sẽ cố gắng để rõ ràng hơn.”
Tôi bật cười trước câu trả lời của anh, cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp lạ thường. Lúc này, tôi bỗng nhận ra rằng, những gì tôi từng nghĩ về anh là quá nông cạn. Anh không phải là một người lạnh lùng, ít nói, mà thực ra là một người biết kiềm nén cảm xúc rất tốt.
Nghĩ đến điều này, tôi không nhịn được hỏi:
“Anh có phải đã muốn đánh Hà Thành An từ lâu rồi không?”
Anh thản nhiên đáp:
“Ngay từ lần đầu gặp anh ta, anh đã muốn làm vậy rồi.”
Ánh mắt Lục Cảnh Châu chậm rãi tối lại, anh ôm lấy tôi và trở mình.
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, anh nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước:
“Nhưng may mà anh ta ngu ngốc, lại để em quay về bên anh.”
Nụ hôn đó khiến tôi như tan chảy trong lòng anh. Giọng nói anh khàn khàn, đầy sự kiềm chế, khiến tôi như bị cuốn vào cơn sóng tình cảm mãnh liệt:
“Nam Nam, được không?”
Tôi không trả lời, chỉ ôm chặt anh và nhắm mắt lại.
Đêm ấy, gió mưa lay động, tình cảm dần lớn lên, và có điều gì đó trong tôi đang lặng lẽ thay đổi.
Trước khi thiếp đi, tôi như nghe thấy anh khẽ thầm thì:
“Cuối cùng anh cũng không cần phải lén lút nhìn em nữa… Nam Nam, giờ em là của anh rồi.”
Rất lâu sau đó, tôi không nghe thêm tin tức nào về Hà Thành An.
Sau này mới biết, hôm đó sau khi anh ta bị đưa về, Lục Cảnh Châu đã đích thân đến nhà họ Hà để lịch sự nhắc nhở bố mẹ anh ta.
Hà gia tuy giàu có, nhưng không thể sánh với một gia tộc lâu đời như nhà họ Lục. Làm sao họ dám đối đầu trực diện.
Vì thế, Hà Thành An bị gia đình giam lỏng.
Nhưng anh ta càng nghĩ càng cho rằng tất cả là lỗi của Phùng Dĩnh. Nếu không phải vì giúp cô ta, anh ta đã không mất tôi.
Anh ta lén trốn ra ngoài, tìm Phùng Dĩnh, kéo cô ta đi làm thủ tục ly hôn.
Phùng Dĩnh không đồng ý, cô ta không muốn nhìn thấy hạnh phúc đã đến tay mình vụt mất như vậy.
Cô ta cố ý bỏ thuốc vào đồ uống của Hà Thành An và thành công mang thai.
Cô ta nghĩ mình đã ngồi vững ở vị trí vợ của Hà Thành An, nhưng không ngờ, khi anh ta biết chuyện, đã ép cô ta đi bệnh viện làm phẫu thuật phá thai.
Phẫu thuật không thành công, khiến Phùng Dĩnh tổn thương nghiêm trọng, cả đời này không thể làm mẹ nữa.
Bi kịch không dừng lại ở đó. Trong cơn tuyệt vọng, Phùng Dĩnh đã làm điều không thể tưởng tượng được. Cô ta đã đâm Hà Thành An 30 nhát dao, và sau đó, trong sự tuyệt vọng cùng cực, cô ta đã leo lên sân thượng bệnh viện và nhảy xuống.
Khi tôi nghe tin này, lòng tôi chỉ còn lại sự trống rỗng. Nhưng lúc này, tôi và Lục Cảnh Châu đã lên máy bay đến Maldives, để bắt đầu tuần trăng mật của chúng tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào vai anh, nghịch chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh, khẽ nói:
“Lục Cảnh Châu, chúng ta phải luôn thật hạnh phúc nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Tương lai của chúng tôi còn rất dài, và tình yêu này sẽ mãi bền chặt.
(Hết)