Chương 11 - Người Trộm Đồ Ăn Ngoài

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Nhưng lúc này, tôi không còn đầy ắp thù hận, mà sẽ bình thản ngồi chờ họ nhận lấy kết cục.

Không cần thiết phải tức giận nữa.

Tôi đã có quá nhiều người thân, bạn bè yêu thương, ủng hộ mình — thế là đủ.

________________

[Hồi kết]

Hai năm sau, tôi và bạn gái cũ quay lại rồi kết hôn.

Ngày trước, tôi là một kẻ chỉ biết cắm đầu leo lên, làm việc đến mức lạnh nhạt với người xung quanh.

Sau vụ kiện “đồ ăn ngoài”, tôi trở nên ôn hòa và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Biết trân trọng người mình yêu, hiếu thảo với cha mẹ, đối xử dịu dàng với từng người bạn, thỉnh thoảng lại rủ gia đình đi du lịch, uống vài ly rượu nhỏ.

Ai cũng nói tôi như biến thành một người khác, không còn nóng nảy như trước.

Tôi chỉ cười mỉm, không đáp.

Tháng trước, chúng tôi đã kết thúc vụ kiện cuối cùng.

Trong hơn một trăm vụ kiện từng theo đuổi, có lúc tôi muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng nhờ sự ủng hộ của cư dân mạng, tôi vẫn kiên trì kiện hết từng người.

Khác với vụ Tôn Kính Hoa không có camera làm bằng chứng, những kẻ bạo lực mạng tôi đều có chứng cứ rõ ràng.

Có người sợ tôi nổi tiếng, tìm mọi cách để hòa giải, nhưng tôi vẫn đưa ra tòa, lần lượt xử lý đến cùng.

Những kẻ gây tổn thương sẽ không vì một câu “xin lỗi” mà thật sự nhận ra sai lầm — chỉ khi có án tích, họ mới hiểu thế nào là đau.

Tôi đã kiện cả người gửi chuột chết cho tôi.

Một, hai lần thì thôi, nhưng đến bảy, tám lần thì đã là trộm cắp.

“Hội Băng” bọn họ khi ra tòa mặt mày như đưa đám.

Không ai còn dám gọi tôi là “Biến thái Từ Bính” nữa, giờ đây tôi có biệt danh mới: Chiến binh chống bạo lực mạng.

Có nữ minh tinh từng bảo mình cũng bị bạo lực mạng bằng tin đồn bẩn thỉu.

Có học sinh cấp ba nói ông nội bị vu oan là kẻ chụp trộm trên tàu điện ngầm.

Họ đều coi tôi là “Chiến binh chống bạo lực mạng”, hy vọng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu, để trong thời đại Internet phát triển như bây giờ, ai cũng hiểu bạo lực mạng là một khối u độc của xã hội.

Điều đó khiến tôi hơi bối rối.

Bởi tôi vốn chỉ muốn đòi lại công bằng cho mình, chứ không định trở thành anh hùng.

Có lẽ… đây chính là thời thế.

Tôi khởi đầu, rồi hàng ngàn, hàng vạn người đứng sau đẩy tôi đi tiếp.

Chỉ có điều… tôi vẫn thấy cái biệt danh này hơi “trẻ trâu” quá mà thôi.

Ba năm sau, tôi mới lại nghe tin về Tôn Kính Hoa.

Trong thời gian hắn ở tù, vợ hắn mượn làn sóng dư luận để ly hôn, ôm theo hai đứa con biến mất không dấu vết.

Hơn chục người họ hàng của hắn cũng bị liên lụy, bởi tôi liên tiếp khởi kiện những kẻ bạo lực mạng, cả nhà hắn bị cư dân mạng lôi ra “đánh” đi đánh lại trên mạng suốt nhiều năm, chẳng ai dám ló mặt.

Mất việc, có người chửi bới rồi trốn về quê.

Đợi đến khi Tôn Kính Hoa ra tù, hắn bị người ta vây đánh gãy chân. Có lẽ đến trong mơ hắn cũng không ngờ, một kẻ từng ở nhà ra tay đánh đập vợ con, sẽ có ngày bị người khác đánh lại.

Quả báo nhãn tiền, đúng là nhân quả không tha.

Khi vụ kiện cuối cùng kết thúc, cuộc sống của tôi dần trở lại yên bình.

Dù vợ vẫn hay lấy cái biệt danh “Chiến binh chống bạo lực mạng” để trêu chọc, tôi chỉ cười thoải mái, dần dần cũng chẳng thấy xấu hổ nữa.

Đợi đến một ngày con tôi lớn lên, tôi sẽ kể cho nó nghe, bố nó từng làm một chuyện vừa ngu ngốc vừa vĩ đại thế nào — và truyền lại tinh thần ấy, để nó ghi nhớ kết quả của việc này.

Sẽ có người suy ngẫm.

Sẽ có người thực hiện.

Băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh, chấm dứt bạo lực mạng — bắt đầu từ chính bản thân tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)