Đồng chí bên dân chính nói rằng chồng tôi là liệt sĩ, tiền trợ cấp đã được thanh toán một lần duy nhất, thứ duy nhất còn lại là chiếc áo khoác lính còn vương mùi mồ hôi của anh ấy.
Tôi ôm lấy nó, từ một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trở thành mẹ của ba đứa con.
Mười một năm sau, người đàn ông được cho là “đã chết” ấy bỗng xuất hiện trước cửa nhà tôi, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt nóng rực, sau lưng còn đi theo một nữ bác sĩ xinh đẹp yêu kiều.
Anh ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn ba đứa nhóc như củ cải con, yết hầu chuyển động:
“Lâm Vãn Ý, ai cho em sinh con với người khác hả?”
Bình luận