Chương 6 - Người Tôi Muốn Kết Hôn Không Phải Là Cô
Ngủ trưa dậy, Thời Kim Hạ ngạc nhiên vì con chó nhỏ Tài Bảo cả ngày chưa lên phòng, bèn xuống tìm.
Trên cầu thang và sàn nhà là vết kéo lê và máu còn ướt.
Càng đi tim càng run, giọng gọi cũng run theo.
Theo vết máu ra đến sân sau, khi nhìn thấy nó, Thời Kim Hạ như sét đánh ngang tai.
Tài Bảo bị trói chân tay, toàn thân chi chít vết roi, thậm chí còn hằn rõ dấu giày dẫm đạp.
Còn Tô Thiên Nhiễm ngồi trên xích đu, tay mân mê cành hoa hồng.
“Là cô giết Tài Bảo?!” Thời Kim Hạ đỏ mắt, cố kìm cơn giận, chất vấn.
“Nó hả? Nó phá nát hoa hồng của tôi, lại làm bẩn váy A Nghiễm mua.” Tô Thiên Nhiễm thản nhiên ngắt cánh hoa, cười khẽ: “Một con súc vật vô dụng, chọc tôi không vui, thì giết thôi…”
Thời Kim Hạ nhìn chằm chằm bộ váy trắng tinh không tì vết của cô ta, cuối cùng không kìm nổi, nhặt roi lên quật xuống.
“Chát!”
Trên váy Tô Thiên Nhiễm lập tức loang vệt máu.
“Chát!”
Tiếp đó là cánh tay.
“Vút!”
Roi rít lên, chỉ chực quật vào mặt cô ta, thì Thời Kim Hạ đã bị bảo vệ do cô ta gọi tới khống chế.
“Cô dám đánh tôi?!” Tô Thiên Nhiễm mặt mũi méo mó trừng mắt.
Dứt lời, cô ta nhặt roi quất mạnh vào người Thời Kim Hạ. Cô chỉ rên khẽ, cố gắng chống đỡ.
“Giữ chặt nó lại cho tôi!” Tô Thiên Nhiễm ra lệnh.
“Buông ra! Đừng quên tôi là đại tiểu thư nhà họ Thời!” Cô trừng mắt nhìn bọn bảo vệ.
“Đại tiểu thư thì đã sao, giờ chẳng qua cũng chỉ là một trợ lý.” Tô Thiên Nhiễm bóp cằm cô, bật cười. “Tôi mới là người trong lòng của Lục Nghiễm Châu.”
Cô ta giơ nhẫn khoe với bảo vệ, lạnh giọng: “Tôi là vị hôn thê của tổng tài các người, giữ chặt cô ta lại!”
Bảo vệ liếc nhau, rồi ấn chặt Thời Kim Hạ xuống đất.
“Chát!”
Tô Thiên Nhiễm nhếch môi, roi quất thẳng vào cánh tay.
“Chát!”
Quật vào ngực.
“Chát!”
Lại rơi xuống bắp đùi.
…
Thời Kim Hạ bị đánh ngã rạp dưới đất, quần áo rách nát, khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Đánh thêm một roi cuối, Tô Thiên Nhiễm vứt roi, xoay xoay cổ tay tê dại, bước tới, giày gót nhọn dẫm mạnh lên bàn tay cô.
“Tròn số nhé, vừa đúng một trăm.”
“Nhớ lấy, đây chính là kết cục khi dám chống lại tôi.”
Trước mắt Thời Kim Hạ mờ nhòe trong vũng máu, nhưng cô vẫn cố với lấy Tài Bảo ở không xa.
Thấy vậy, Tô Thiên Nhiễm cười khẩy, một cước đá bay nó: “Đã thế thì… mang đi hỏa táng luôn đi!”
“Không!!!”
Thời Kim Hạ gào khóc ngăn cản. Đau đớn xé toạc tâm trí, trước mắt dần tối sầm. Trong khung cảnh sụp đổ, cô như nhìn thấy bóng dáng Lục Nghiễm Châu chạy về phía mình.
Khi tỉnh lại, đã là đêm khuya.
Cô vừa ngồi dậy, Lục Nghiễm Châu vội kê gối sau lưng.
“Chuyện ban ngày tôi biết rồi.” Giọng anh bình thản. “Thiên Nhiễm từ nhỏ đã được nuông chiều, đợi em lành vết thương, tôi sẽ bù đắp cho em…”
“Tôi muốn báo cảnh sát.” Giọng Thời Kim Hạ khàn đặc. “Ngược đãi động vật, cố ý gây thương tích, đủ để khởi tố.”
“Kim Hạ, đừng vô lý nữa.”
“Là Tài Bảo cắn cô ấy trước. Còn chuyện bị thương, là do em ra tay trước.” Anh nhẫn nại giải thích.
Thời Kim Hạ túm cổ áo anh, nghiến răng: “Chung sống bao nhiêu năm, Tài Bảo ngoan thế nào anh không biết sao? Nó sao có thể cắn người?!”
“Nó là thứ duy nhất ba mẹ tôi để lại trước khi ra nước ngoài.”
Nhìn mắt cô đỏ ngầu, Lục Nghiễm Châu thoáng mềm lòng: “Anh sẽ tìm một con giống hệt.”
“Không giống!” Cô cố chấp lặp lại. “Tôi muốn báo cảnh sát.”
“Có tôi ở đây, sẽ không ai nhận vụ này.” Gương mặt anh lạnh hẳn. “Em tĩnh tâm vài ngày, lo dưỡng thương đi.”
Thời Kim Hạ nhìn chằm chằm gương mặt vô tình ấy, cuối cùng không nhịn được, ném mạnh gối vào người anh.
“Cút!”
Vừa lành vết thương, cô lập tức dọn sạch mọi thứ liên quan đến anh.
“Em đang làm gì?”
Lục Nghiễm Châu nhìn phòng thay đồ trống trơn, lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ vứt mấy thứ vô dụng thôi.”
Ánh mắt anh lướt qua chiếc thùng cô ôm trong tay: một album ảnh, thư tình viết cho anh, từng món quà mỗi năm…
Anh cau mày, rồi đưa cho cô vài túi quà được gói đẹp đẽ.
“Đừng làm loạn nữa, đây là bù đắp.”
Anh lại quan sát khắp phòng.
Từ trước đến nay, chỉ cần dỗ dành một thời gian, cô sẽ nguôi ngoai, anh nghĩ.
Thời Kim Hạ nhìn thoáng qua cũng như mấy ngày trước thôi: vòng cổ, vòng tay, túi xách…
Cô bình thản nhận lấy, rồi ném tất cả, cùng với những kỷ niệm kia, vào thùng rác.
Rất nhanh, ngày hẹn thử váy cưới đã đến.
Thời Kim Hạ ngước nhìn bầu trời trong xanh khẽ thở dài.
Qua ngày mai thôi, cô sẽ rời đi mãi mãi.
Không ngờ vừa kéo rèm bước ra sau khi thử váy, lại chạm mặt Tô Thiên Nhiễm.
Cô vừa quay người định đi, đã bị chặn lại.
“Đến lúc này rồi mà cô còn dám thử váy cưới?!” Giọng Tô Thiên Nhiễm sắc lạnh. “Tự lừa dối bản thân thấy vui lắm sao? Sao còn không chịu buông vị trí bạn gái anh ấy?!”
“Yên tâm, qua ngày mai tôi sẽ rời khỏi anh ta.” Giọng Thời Kim Hạ lạnh băng.
“Không đủ! Quá không đủ! Tôi muốn đêm nay cô phải tận mắt thấy Lục Nghiễm Châu quan tâm tôi đến mức nào!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt Thời Kim Hạ tối sầm, cô ngất lịm.
Khi mở mắt lần nữa, Thời Kim Hạ phát hiện trên người mình buộc đầy thuốc nổ.