Chương 6 - NGƯỜI TÌNH NHỎ CỦA VỢ TÔI

Trông hai người họ giống như một đôi uyên ương bất hạnh.  

Cảnh tượng này, tôi hình như mới thấy không lâu trước đây.  

Thật hay.  

Thật sự hay lắm.  

Toàn thân tôi lạnh buốt, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, tôi muốn rời khỏi bệnh viện.  

Nhưng mọi thứ lại không cho tôi như ý nguyện.  

Mẹ tôi thấy Lâm Hiểu Hiểu đứng về phía Bạch Đình Phong mà không phải tôi, càng thêm phẫn nộ.  

“Cô Lâm, cô nhất định phải dạy dỗ lại vị hôn phu của mình đi! Vừa nãy còn định đánh tôi – một bà lão nửa đời người đây!”  

“Đúng là cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, chẳng biết từ cái trại trẻ mồ côi nào chạy ra!”  

“Tôi thấy, nó chẳng đáng so với ngón chân của Tiểu Phong nhà chúng tôi!”  

“Không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao? Làm gì mà vênh váo như thế.”  

Tôi chậm rãi lắc đầu, hốc mắt cay xè đến tận cùng.  

Tôi không thể tin được, mẹ ruột của mình lại có thể nói ra những lời như thế với chính đứa con mình sinh ra.  

Lâm Hiểu Hiểu bị lời nói đó kích động đến mức không suy nghĩ gì, liền giáng cho tôi một cái tát.  

“Xin lỗi mẹ cậu ấy ngay! Anh lại còn dám động tay với người lớn tuổi, em thật không còn mặt mũi nào nữa!”  

Tôi ôm lấy gương mặt sưng đỏ, không thể tin nổi nhìn cô ta.  

Người từng nói sẽ không bao giờ phản bội tôi cả đời, giờ đây cũng chính tay đánh tôi.  

Dường như chính cô ta cũng nhận ra mình ra tay hơi nặng, biểu cảm thoáng chút bối rối.  

“Chí Thành, em…”  

Thẩm Chí Thành, mày đúng là đồ ngốc. 

Cô ta đã sớm thay lòng đổi dạ rồi, vậy mà mày vẫn còn níu giữ tình cảm cũ không buông.  

Tôi nuốt xuống vị tanh của máu trong miệng, gượng cười, nhìn cô ta nói:  “Lâm Hiểu Hiểu, giữ thể diện thật là một việc khó khăn.”  

“Tôi nghĩ, chúng ta nên chấm dứt thôi.”  

Không gian yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.  

Cô ta thoáng bối rối, hiếm khi để lộ vẻ hoảng hốt, cố gắng nắm lấy tay tôi.  

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cơ thể tôi, tôi đã kiệt sức, ngã thẳng xuống đất.  

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy cô ta không ngừng gọi lấy tên tôi.  

 

  7

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng bệnh.

Mùi thuốc khử trùng và cồn xộc thẳng vào mũi.

Chỉ có một y tá bên cạnh tôi.

“Thưa anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Lần này anh bị thương khá nặng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”  

Cô ấy cầm một cốc nước ấm đưa đến gần miệng tôi.

Tôi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó yêu cầu cô ấy đưa điện thoại cho mình.

Những chuyện mấy ngày trước vốn đã bị ém xuống, giờ chẳng hiểu vì sao lại bùng nổ lên lần nữa.

Tin nhắn từ các ứng dụng liên tục nhảy ra như điên, toàn bộ đều xoay quanh đám cưới của tôi và Lâm Hiểu Hiểu.

Trên bảng hot search, dòng tiêu đề sáng rực:  

“Hôn lễ thế kỷ trở thành trò cười.”  

“Chủ tịch tập đoàn Phá Hiểu bỏ chồng để chạy theo thư ký?”  

“Thế giới này thật sự có chuyện xuyên không xảy ra?”  

Tôi nhấp vào một từ khóa có lượt xem cao nhất để đọc.  

Bình luận của cư dân mạng hầu hết đều giống nhau, tất cả đều đứng về phía Bạch Đình Phong: “Tôi thấy Thẩm Chí Thành chắc chắn có vấn đề gì đó, nếu không sao một người tốt như chủ tịch Lâm lại bỏ anh ta chứ?”  

“Bạch Đình Phong thật đáng thương, đã quỳ lạy Thẩm Chí Thành mà anh ta vẫn không chịu tha cho.”  

“Bị hệ thống ràng buộc cũng đâu phải lỗi của cậu ấy, Thẩm Chí Thành chỉ mất một đám cưới, nhưng Bạch Đình Phong lại mất mạng đấy!”  

Tôi nhíu mày đọc những bình luận đó.  

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.

Là Lâm Hiểu Hiểu, phía sau còn có Bạch Đình Phong bước vào với dáng đi khập khiễng.

Cô ta vội vã tiến đến bên tôi, nắm lấy vai tôi, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ, Chí Thành? Tại sao bị bệnh mà không nói với em? Em thật sự rất lo cho anh."

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh, im lặng một lúc, vừa định mở miệng.

Thì Bạch Đình Phong đã cắt ngang.

Cậu ta cố tình tỏ ra yếu đuối, đáng thương: “ Chủ tịch Lâm, em biết chị sẽ không tin, nhưng em suýt nữa đã mất mạng thật rồi."

"Chị có thể ghét em, nhưng em mong chị đừng trút giận lên giám đốc Lâm..."

Biểu cảm cậu ta có vẻ áy náy, xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự đắc ý.