Chương 2 - Người Tình Bí Mật Của Ông Chủ

3

Việc tôi nghi ngờ Hoắc Đình Quân có người khác không phải vô căn cứ.

Dấu hiệu rõ ràng là:

Dạo trước, trợ lý của anh ta đến tìm, hai người vừa nhìn thấy tôi liền lập tức vào thư phòng, khóa cửa trò chuyện.

Tôi định mang ít trái cây vào nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Trước giờ, anh ấy bàn công việc chưa từng né tránh tôi. Đây là lần đầu tiên.

Chưa kể, một tuần trước, có hôm anh về rất muộn.

Trên áo anh ngoài mùi rượu còn có mùi nước hoa lạ.

Ngoài loại nước hoa cam gỗ tôi hay dùng,

trước giờ anh cực kỳ ghét mùi nước hoa.

Tôi từng đến tổng bộ tập đoàn Hoắc thị vài lần,vì sự kiêng kỵ của anh mà cả công ty – bất kể nam hay nữ – không ai dám xịt nước hoa khi đi làm.

Với đẳng cấp của Hoắc thị hiện giờ, anh cũng chẳng cần phải chịu đựng tiệc tùng xã giao gì.

Khả năng duy nhất, chính là từ người phụ nữ mới kia.

Dĩ nhiên, còn nhiều chi tiết khác nữa.

Trực giác của phụ nữ mách bảo tôi, anh ấy tám chín phần là đang có người ngoài.

Chỉ là… có thể vì ở bên tôi đã bốn năm, anh ấy quen rồi.

Cũng có thể, chưa tìm được thời cơ thích hợp.

Nên anh mới chưa mở miệng bảo tôi cút.

Nhưng anh không nói, tôi cũng nên biết điều. Và phải lo trước.

Tôi nghĩ mấy ngày trời, cuối cùng nghĩ đến Trúc Tử.

So với việc chờ Hoắc Đình Quân chủ động chia tay,

chi bằng tôi ra tay trước.

Xung quanh anh có quá nhiều trợ lý và vệ sĩ.

Tìm thám tử tư theo dõi để tra ra danh tính cô gái kia là bất khả thi.

Hơn nữa, tôi cũng không có tư cách gì cả.

Nếu để anh phát hiện, có khi còn bị chọc giận.

Phương án tốt nhất, vẫn là chiêu cũ – để Trúc Tử ra tay.

Cô ấy chỉ cần tạo vài cuộc “gặp gỡ tình cờ” với anh.

Sau đó, để người bên tôi sắp xếp chụp vài bức ảnh.

Đến lúc đó, tôi sẽ diễn một màn thất tình đau khổ, rồi nhân cơ hội đó rút lui.

Kinh nghiệm yêu đương cho tôi biết, so với việc bị đàn ông đá vì chán,

chủ động chia tay và khiến họ cảm thấy áy náy là cách thông minh hơn.

Mọi kế hoạch đã gần như đâu vào đấy, nhưng đến lúc thật sự phải hành động, tôi lại có chút buồn lòng.

Dù gì thì… tôi cũng thích Hoắc Đình Quân thật.

Anh ấy đẹp trai, vóc dáng chuẩn, chúng tôi luôn rất hợp nhau trên giường.

Quan trọng hơn, anh đối xử với tôi cũng rất tốt.

Từ lúc bên nhau, anh không tiếc tay chi tiền.

Tặng tôi biệt thự, siêu xe, cả đống túi hiệu và trang sức đắt tiền.

Mỗi tháng còn đều đặn chuyển hàng chục triệu vào tài khoản cho tôi tiêu vặt.

Từ sau vụ lão già háo sắc kia, tôi chưa từng gặp chuyện quấy rối nữa.

Tôi biết, tất cả là nhờ anh đứng sau âm thầm dọn đường.

Nếu có thể, tôi thật sự không muốn kết thúc sớm như vậy.

Chỉ tiếc là… giữa chúng tôi, khoảng cách thân phận quá lớn.

Dù anh có tốt với tôi đến đâu đi nữa.

Tôi cũng chỉ là người tình của anh ta.

Một con chim hoàng yến không thể xuất đầu lộ diện mà thôi.

Chúng tôi vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.

Càng kéo dài, đến lúc phải buông tay tôi sẽ càng khó khăn hơn.

Vì vậy, thà chủ động rút lui từ sớm còn hơn.

4

Sáng hôm sau, lúc Hoắc Đình Quân còn đang ngủ say,

tôi đã dậy trước để chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Sau đó, nhân lúc ra vườn tưới cây, tôi giả vờ lơ đãng gợi chuyện với bác tài xế.

“Chú Diệp, hôm nay sếp có đi công ty không ạ? Con hẹn bạn đi dạo phố, tiện đường nên muốn xin đi nhờ xe.”

“À, sáng nay sếp có việc, phải ghé Kim Tiêu một chuyến, chiều mới vào công ty.”

“Vậy thôi, con tự gọi xe đi vậy.”

Kim Tiêu là một câu lạc bộ tư nhân mà Hoắc Đình Quân thường lui tới.

Trước đây, anh từng đưa tôi đến đó vài lần.

Tôi lập tức nhắn tin cho Trúc Tử.

[Mau dậy trang điểm, chuẩn bị hành động rồi!]

Phải một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời.

[Sớm vậy? Mệt muốn chết luôn…]

Tôi nhăn mặt: [Tụi bây lại chiến tới sáng nữa à?]

[Gần như vậy. Cố Tiêu y như chó, ăn sạch không chừa xương, tao chịu hết nổi rồi!

Tao cũng muốn chia tay!

Tự lo đi nha, lần này tao không giúp gì được đâu, phải rút rồi.]

[Biết rồi, yên tâm, tao tự xử được.]

Nói chuyện xong, tôi quay về phòng thì thấy Hoắc Đình Quân đã tỉnh.

Anh đang gọi điện cho ai đó, vừa thấy tôi liền vội vàng cúp máy.

Không cần hỏi cũng biết bên kia là ai.

Tôi giấu đi nỗi buồn trong lòng, mỉm cười hỏi:

“Ai gọi cho anh thế?”

“Một người bạn.”

“Em biết không?”

“Chưa gặp bao giờ.” Anh vừa nói vừa kéo tôi vào lòng, nhướng mày:

“Sao nào? Ghen rồi à?”

“Ừ đấy, ghen đấy. Em nói trước, anh chỉ được yêu mình em thôi. Nếu em phát hiện anh có người phụ nữ khác bên ngoài, em sẽ không ở bên anh nữa đâu.”

“Ồ, dữ dằn ghê ha. Hôm nay dậy sớm thế? Muốn vận động chút không?”

Vừa nói, ánh mắt anh lại liếc xuống chỗ nhạy cảm của mình.

Tên biến thái!

Tôi giật mình chồm dậy khỏi lòng anh.

Chơi nữa chắc tôi rụng thắt lưng mất.

Ăn sáng xong, tôi tiễn Hoắc Đình Quân ra xe.

Biết tôi có hẹn đi mua sắm, anh rút ra một chiếc thẻ đen.

“Gần đây anh hơi bận, em rảnh thì cứ ra ngoài chơi, muốn mua gì cứ mua, thẻ này không giới hạn.”

“Em cảm ơn sếp, sếp hào phóng quá!”

Tôi tươi cười hôn nhẹ lên má anh một cái.

Chim hoàng yến mà, giá trị tinh thần là phải thể hiện đúng chuẩn.

Tôi đang định quay vào thay đồ thì bị anh kéo lại, hôn tới tấp.

Mãi một lúc lâu sau anh mới thả tôi ra, thở hổn hển.

“Đồ yêu tinh, mới sáng sớm đã đốt lửa, tối nay coi anh xử em sao nhé!”

Nghĩ tới mấy “món trừng phạt” trước đây của anh, tôi run rẩy hết cả chân.

Lập tức đẩy anh ra: “Thôi được rồi, mau đi đi!”

Bác Trần vừa lúc đang dọn dẹp ở khu bàn ăn.

Chờ Hoắc Đình Quân đi khuất, bác nhìn tôi cười nói:

“Cô Hạ, cậu Hoắc đối xử với cô thật tốt đấy.”

Tôi cũng cười: “Vâng, tốt thật.”

Tốt không?

Chắc là có.

Chỉ tiếc là… bọn tôi sắp kết thúc rồi.