Chương 3 - Người Thừa Kế Hợp Pháp

6.

Album mới của Trịnh Lễ không hề bị ảnh hưởng gì. Nó đã bán được hai triệu bản trong vòng một tuần kể từ khi phát hành, đây là một kết quả rất tốt.

Công ty thu âm đã tổ chức tiệc mừng cho anh, ngoài việc mời bạn bè và nhà đầu tư trong ngành, họ còn đặc biệt mời một số phóng viên giải trí hàng đầu.

Một là để chúc mừng sự thành công của album, hai là để hai chúng tôi đóng vai một cặp đôi yêu nhau trước mặt giới truyền thông và giúp Trình Lễ hoàn toàn rửa sạch tên tuổi của mình.

Tôi đồng ý hợp tác biểu diễn.

Trình Lễ tặng tôi một chiếc váy phiên bản giới hạn và đồ trang sức đắt tiền.

Với chuyện này, tôi cảm thấy thực sự không thể tin được.

Mặt trời đã lặn về hướng Tây rồi à, sao đột nhiên anh ta lại tặng tôi hàng xa xỉ như thế?

Trình Lễ cảm thấy không thoải mái khi bị tôi nhìn chằm chằm, bèn giải thích một cách thẳng thừng: “Đây là sự đền bù cho em. Cảm ơn em đã thay anh gánh chịu sự s/ỉ nh/ục của cư dân mạng.”

Tôi nhận lấy tất cả.

Đội chiếc mũ n/ão t/àn yêu đương lâu như vậy, tôi xứng đáng nhận được điều này!

Trình Lễ nhìn tôi thu dọn đồ đạc, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.

“Ngày mai chúng ta đi dự tiệc mừng nhé.”

Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Nhưng mà trước đây anh ấy chưa bao giờ đưa tôi đến nơi công cộng. Anh ta nói là để bảo vệ sự riêng tư của tôi, nhưng thực ra anh ta là không muốn Tần Diên nhìn thấy hai chúng tôi trong cùng một khung hình.

“Không cần, em sẽ tự đi.”

Tôi thậm chí còn không buồn tìm ra lý do nên đã từ chối thẳng thừng.

Món quà quý giá có thể nhận, nhưng tiệ/n nh/ân thì không thể cần.

Sắc mặt Trình Lễ có chút x/ấu x/í, nhưng ngay tại tiệc mừng, nhìn thấy tôi xuống xe của kẻ thù không đội trời chung Hàn Diệu, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi hơn.

Hàn Diệu là một trong số ít ca sĩ trong giới âm nhạc có thể sánh ngang với Trình Lễ. Anh ấy là người có cái m/ỏ h/ỗn, nói chuyện không lưu tình chút nào.

Trình Lễ từng bị anh ấy coi là kẻ giả làm quân tử ở nơi công cộng nên Trình Lễ đặc biệt gh/ét anh ấy.

Tôi liên lạc với anh ấy không phải vì muốn làm Trình Lễ không vui mà vì chị gái anh ấy là luật sư lợi hại nhất thành phố.

Sau này khi kế thừa tài sản thừa kế của Trình Lễ, nhất định sẽ thông qua con đường pháp luật hợp pháp, có thêm một người giúp đỡ cũng tốt.

“Chúc mừng Trình tiên sinh bán được album mới với số lượng lớn. Uống một ly không?”

Hàn Diệu không khách khí chút nào, rót cho Trình Lễ một ly rư/ợu vang đỏ và trắng bằng dụng cụ đo rư/ợu.

...Lượng này gây ch*t người đó!

Tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên like cho Hàn Diệu một cái trong lòng.

Trình Lễ liếc nhìn tôi, trong mắt mơ hồ có điều gì mong đợi.

Tôi quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt bối rối.

Hồi lâu không chờ được phản ứng của tôi, anh ta tỏ vẻ thất vọng nói với Hàn Diệu:

“Tấm lòng của anh tôi nhận rồi, rư/ợu thì tôi không uống nữa, nhà quản nghiêm lắm.”

“Em nói phải không, vợ ơi?”

Anh ta liếc nhìn tôi như thể đang xin tôi nói lời chấp thuận.

Tôi từng rất lo lắng anh ta sẽ đ/au dạ dày nên tôi đã quản rất nghiêm.

Kết quả anh ta đã nói gì với tôi chứ.

“Đàn ông bên ngoài đang cật lực vì sự nghiệp, áp lực rất lớn, cần được thư giãn. Làm sao có thể không uống rư/ợu? Người khác đều uống mà em không uống, hiện rõ rất là khác người. Sau một thời gian dài thì sẽ không có bạn bè nữa luôn đó.”

Bây giờ tôi đáp lại những lời tương tự với anh ta.

Trình Lễ bị tôi nói cho nghẹn ứ.

Anh ta ủ rũ cầm lấy ly rư/ợu và uống hết một ngụm.

Đôi mắt anh ta luôn nhìn tôi, cảm xúc trong mắt anh ta thật bí ẩn.

“Hân Hân, anh nghĩ, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một lần.”

Anh ta vừa dứt lời thì điện thoại di động của anh ta vang lên.

Anh ta liếc nhìn tên biệt danh và cau mày.

Sau khi nghe điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói của Tần Diên.

“Em đang ở trước cửa, anh xuống đón em được không? Em không biết đậu xe…”

Trình Lễ nhìn tôi với ánh mắt không rõ là ý gì.

Tôi hiểu rồi, để tôi tránh đi chứ gì.

Tôi quay người định rời đi nhưng tay tôi đã bị giữ chặt.

“Anh và cô ấy không phải như em nghĩ đâu, em ngoan một chút, đừng náo mà.”

7.

Đá/nh đ/òn phủ đầu là thủ đoạn thường dùng của anh ta.

Tuy nhiên, bây giờ tôi quá lười để tranh luận với anh ta về những điều vô nghĩa này.

Tôi thậm chí còn nghĩ ra một lời bào chữa cho anh ta:

“Anh không cần giải thích, em hiểu mà. Cô ấy đã lâu như vậy mới về, muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.”

“Vậy nên….” Tôi rút tay lại, “Đừng lo em sẽ làm ầm lên. Mất kiểm soát ở nơi công cộng không phải là phong cách của em.”

Lời nói của tôi khiến anh ta im lặng.

Trình Lễ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, trong mắt anh ta có sự hoài nghi và bối rối đan xen.

“Em……”

Tôi ngắt lời anh ta: “Em còn có việc nên tạm thời không ở lại với anh nữa. Thay em chào Tần Diên với nhé.”

Trình Lễ lại ngăn tôi lại:

“Đợi anh một chút, anh giúp cô ấy đỗ xe rồi đi cùng em.”

Tôi lắc đầu không đồng ý: “Không cần, anh cứ ở cùng cô ấy đi, em vừa hay có chuyện phải làm.”

Trình Lễ kiên trì nói: “Chờ anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Bị anh ta qu/ấy r/ầy, tôi đành phải gật đầu chiếu lệ.

Tôi biết anh ta sẽ không quay lại sớm.

Tần Diên có tính chi/ếm h/ữu rất cao, trong một dịp trọng đại như ngày hôm nay sẽ không cho phép anh ta ở một mình với tôi quá lâu .

Trình Lễ vừa rời đi, tôi đã đến trò chuyện với Hàn Diệu.

Hàn Diệu đồng ý cuối tuần sẽ đưa tôi đến gặp chị gái anh ấy, một luật sư hàng đầu.

Vẫn là Hàn Diệu đáng tin cậy.

Tôi đã hẹn với luật sư đã lâu nhưng không hẹn được. Hàn Diệu giải quyết cuộc hẹn chỉ bằng một câu nói.

Tôi vui đến mức không biết phải nói gì. Tất cả những gì tôi có thể nói là “Cảm ơn”.

Hàn Diệu lắc đầu: “Có thể giúp được cô là vinh dự của tôi.”

Hai chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì giọng nói của Trình Lễ chen ngang vào lúc không thích hợp.

“Nói chuyện gì mà vui thế?”

Hàn Diệu nhếch môi cười: “Chút chuyện riêng tư giữa bạn bè với nhau.”

Anh ấy cố ý nhấn mạnh từ “bạn” và nhìn Tần Diên ở đằng sau Trình Lễ.

Trình Lễ vẻ mặt không vui, quàng tay qua vai tôi, nói như thể đang tuyên bố chủ quyền của mình:

“Tôi không biết từ khi nào vợ tôi có một người bạn khác giới đó.”

Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Vợ tôi” mà không biết sắc mặt của Tần Diên ở phía sau lưng đã t/ối s/ầm lại.

Hàn Diệu nhìn quanh Trình Lễ và Tần Diên, s/ắc b/én nói: “Anh đều có bạn khác giới luôn rồi, Tiết Hân Hân không thể có à?”

Nói chuyện châm chọc thì vẫn là Diệu ca nhà tôi haha, Diệu ca đúng là anh trai ruột tôi rồi!

Sắc mặt Trình Lễ rất khó coi, kéo tôi đi theo.

“Đừng nghe anh ta đảo lộn thị phi, chúng ta đi kính rư/ợu.”

Trình Lễ kéo tôi đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Anh ta thậm chí còn không nghe thấy tiếng Tần Diên gọi mình từ phía sau.

Có điều gì đó không ổn với anh ta rồi à.

Ôi chúa ơi, chẳng lẽ anh ta thích tôi rồi đấy à?

Tôi nhìn anh ta dò ​​hỏi, h/ận là không mở óc anh ta ra coi xem anh ta nghĩ gì luôn đó.

Trình Li để ý thấy tôi đang nhìn anh ta liền mỉm cười với tôi, ánh mắt anh ta rất… dịu dàng.

“...”

Tôi đã làm gì sai mà khiến anh ta trở nên như thế này? Tôi sai thì tôi sửa không được luôn sao?

Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về lý do tại sao và cuối cùng đi đến kết luận rằng có lẽ tôi đã làm quá tốt.

Trình Lễ thích tôi như bây giờ, ngoan ngoãn, không lo chuyện bao đồng, không kiềm chế những tật x/ấu của anh ta, cũng không ghen tuông.

Tôi hối hận rồi đó nha!

Anh ta ngàn vạn lần không được yêu tôi, tôi sợ!

Tôi thề, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là một người phụ nữ vô lý! Tôi muốn nhảy đi/ên cu/ồng trên giới hạn của Trình Lễ!

8.

Tôi cùng Trình Lễ đóng vai một cặp tình nhân trước mặt mọi người, cười đến mức mặt cứng đờ.

Cuối cùng tôi không thể cười được nữa nên phải lấy cớ đi vệ sinh và tr/ốn trong hành lang nhà vệ sinh.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, gót giày cao gót nện xuống đất giòn vang, từ xa đến gần.

Tần Diên dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi không chút dè dặt.

“Cô chính là Tiết Hân Hân à, khó trách A Lễ không bao giờ muốn dẫn cô đi sự kiện, hai ngươi thật sự không hợp nhau.”

Không phải chứ, cô ta có bệ/nh phải không? Vừa tới đã tấ/n cô/ng người ta?

Tôi cũng không khách khí mà nhìn lại.

Sau đó hắn bắt chước dáng vẻ Hàn Diệu s/ỉ nh/ục Trình Lễ, chậm rãi nói: “Hai người rất xứng đôi, nhưng tại sao anh ấy không l/y h/ôn với tôi mà cưới cô về nhà chứ?”

Sắc mặt Tần Diên cứng đờ một lát, sau đó khôi phục bình thường.

Thay vì tấ/n cô/ng tôi, cô ta quay sang t/ấn cô/ng chiếc váy của tôi.

“Bộ đồ mà cô mặc, là do A Lễ cùng tôi đi trung tâm mua sắm chọn đó. Anh ấy chọn tổng cộng hai bộ, bộ của cô là bộ còn lại sau bộ tôi chọn đó.”

Tôi đá/nh trả không khách sáo: “Vậy thì gu thẩm mỹ của cô quá kém rồi, chọn đi chọn lại, cuối cùng lại mặc chiếc x/ấu nhất. Người gọi cái này là gì nhỉ, ồ, mua gùi bỏ ngọc.”

Tần Diên nghi/ến ră/ng ngh/iến l/ợi: “Cô đang s/ủa cái gì đấy?”

Tôi cung kính nói: “Quá khen quá khen. Tục ngữ nói rồi, gặp m/a nói tiếng m/a, gặp chó đương nhiên phải học chó sủ/a chứ.”

Tần Diên t/ức gi/ận đến toàn thân r/un rẩ/y.

Tôi gần như quên mất rằng cô ta bị bệ/nh về tâ/m th/ần, tinh thần không ổn định.

Tôi không muốn nói chuyện với cô ta nữa và quay người bỏ đi.

Cô ấy đột nhiên giơ tay lên và muốn t/át tôi.

Tôi phải giơ tay chặn lại chứ.

Không ngờ tay cô lại đột ngột đổi hướng và đ/ánh vào mặt mình.

Một tiếng t/át giòn vang lên, kèm theo tiếng bước chân của người đàn ông từ xa đang đến gần.

Khi Trình Lễ đi tới, anh ta nhìn thấy Tần Diên đang che mặt cô với vẻ ủy khuất.

Còn tay tôi vẫn đang giơ lên trong không trung chưa kịp rút lại.

Tần Diên lên tiếng đúng lúc, đau lòng trách móc tôi:

“Tiết tiểu thư, tôi chỉ là muốn xin lỗi cô thôi, không có ý gì khác, sao cô lại đá/nh tôi chứ?”

Mọe nó, trà xanh ch*t tiệt!

Trình Lễ đi tới, cau mày bảo vệ Tần Diên ở phía sau: “Tiết Hân Hân, xin lỗi.”

Tôi biết mà.

Tôi thờ ơ gật đầu: “Được rồi, tôi xin lỗi.”

Trình Lễ sử/ng s/ốt một lát, tựa hồ không ngờ rằng tôi căn bản sẽ không tự vệ.

Tôi đ/ẩy anh ta sang một bên, nhìn chằm chằm vào Tần Diên, liên tục nói xin lỗi mười lần.

Tần Diên đắc ý cười lên.

Không đợi cô ta cười xong, tôi giữ chặt tay áo cô ta, nhanh chóng cho cô ta mười cái b/ạt t/ai.

Mặt cô ta bỗng chốc đỏ bừng và sư/ng tấ/y như đầu lợn.

Tôi mỉm cười hài lòng.

“Lần sau muốn hã/m h/ại tôi, nhớ kỹ dùng hết thủ đoạn, tôi ra tay rất mạnh, tuyệt đối sẽ không để cô bị thương một cách duyên dáng như vậy đâu.”

Sau đó tôi quay lại nhìn Trình Lễ đầy khiêu khích, cố khiêu khích anh ta.

“Anh có hài lòng với lời xin lỗi của em không? Nếu không, em có thể làm lại.”

Tôi chỉ nhân cơ hội này để khiến anh ta nghĩ rằng tôi là một kẻ vô lý.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Trình Lễ không kịp phản ứng.

Tần Diên muốn lao tới đá/nh tôi, nhưng Trình Lễ nhanh chóng dùng ánh mắt và tay nhanh chóng ngăn cản.

“Tần Diên, đừng gây rắc rối nữa.”

Tần Diên tứ/c gi/ận thở hổn hển, nhìn anh ta với đôi mắt đẫm lệ: “Cho nên anh tin cô ta mà không tin em ư? Được, nếu đã như vậy đều là lỗi của em, được rồi chứ?”

Nói như cô ta chịu sự ủy khuất o/an ứ/c lớn lắm vậy đó.

Trình Lễ dừng một chút: “Tiết Hân Hân không phải kẻ nói d/ối, cô ấy vẫn luôn dám nói dám làm.”

Ặc~ Ki/nh tở/m quá.

Tôi nổi da gà khắp người rồi.

Không muốn nghe họ nói nữa, tôi quay người bỏ đi.

Ở phía sau, Tần Diên h/ét lên:

“Anh không được phép đuổi theo! Nếu không em sẽ làm lo/ạn như thế nào trong bữa tiệc! Ai cũng đừng muốn sống tốt!”

Giọng nói của Trình Lễ không còn rõ ràng nữa, có lẽ điều anh ta muốn nói là anh ta cảm thấy Tần Diên đã thay đổi, không còn là cô gái hiền lành, giản dị như trong ký ức của anh ta nữa.