Chương 3 - Người Thừa Kế Bị Bỏ Rơi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Hai người cùng ra ngoài.

Chẳng bao lâu, tôi nhận được tin nhắn của tài xế:

“Dương Phượng Liên bắt Lý Phàm Thành đổi họ con sang họ Lý, hai người cãi nhau ngay trước cửa đồn công an.

Dương Phượng Liên vừa khóc vừa gào, Lý Phàm Thành vẫn kiên quyết để tên con là họ Trì.

Làm xong thủ tục, Lý Phàm Thành bảo bà ấy lập tức mua vé về, thiếu gì thì mua cái khác.”

Lý Phàm Thành vẫn còn biết điều.

Tôi ngồi phơi nắng, lật một trang sách.

Nếu đừng ám chỉ với tôi chuyện anh muốn vào làm ở Thanh Trì, thì càng tốt.

Ngày tháng cứ thế trôi chậm rãi.

Tôi vẫn rất bận, hết ở cữ là quay lại công việc, con chủ yếu do Lý Phàm Thành chăm.

Để con không quấy rầy giấc ngủ của tôi, quầng thâm mắt anh ngày càng đậm.

Nhìn không còn đẹp trai như trước, nhưng vì là chăm con nên tôi không so đo, còn thuê thêm một bảo mẫu nữa, để hai người luân phiên trực ngày đêm chia sẻ việc.

Hán Diểu rất yêu mẹ.

Sự gần gũi với mẹ là bản năng của trẻ con.

Mẹ ít ở nhà, bé càng quý trọng khoảng thời gian ở bên tôi, hễ thấy tôi là cười.

Con bé luôn dễ dàng chữa lành sự mệt mỏi trong tôi.

Mỗi lần tôi hôn con, con đều khanh khách cười, khuôn mặt tròn xoe mềm mại tự đưa lại gần môi tôi.

Con lớn dần, học đứng, học đi, học phát âm đơn giản, học nói…

Lý Phàm Thành ôm Hán Diểu cười nhìn ảnh của tôi, còn tôi thì đặt làm hình nền.

Mệt quá, chỉ cần nhìn một lần, là lại có động lực vô tận.

Chỉ là, Lý Phàm Thành lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.

Anh muốn vào làm việc tại Thanh Trì.

Tôi vẫn không đồng ý.

Chuyến công tác Mỹ lần này kéo dài ba tháng.

Con gái đã bốn tuổi, bảo mẫu chăm rất chu đáo, tôi không lo lắng gì.

Vừa sang Mỹ không lâu, bảo mẫu báo tôi biết Lý Phàm Thành đưa Dương Phượng Liên sang ở.

Tôi không để ý.

Tôi không ở nhà, anh buồn thì cũng hiểu được.

Anh vốn là người thông minh, chắc sẽ biết thu xếp cho bà ấy đi trước khi tôi về.

Chỉ là, lần này Dương Phượng Liên coi mình là chủ nhà, dựa vào việc tôi vắng nhà mà ra lệnh sai khiến bảo mẫu.

Như vậy thì không được rồi.

Nhà họ Trì chẳng qua là nhờ vận may thời đại và chút bản lĩnh mới có được sự nghiệp này.

Tổ tiên ba đời ở Hoa Quốc, có ai không phải nông dân.

Bản thân chúng tôi cũng đi lên từ người bình thường, sao lại có thể khắt khe với người làm công như vậy.

Ồ, bản thân Dương Phượng Liên cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường mà thôi.

Tôi gọi điện cho Lý Phàm Thành.

Anh vẫn dịu dàng, chăm sóc tôi qua từng câu nói.

Trò chuyện xong, tôi giả vờ tùy ý nói:

“Mẹ anh sang rồi à?”

Lý Phàm Thành khựng lại:

“Ừ… xin lỗi Sơn Sơn, anh chỉ là…”

“Đến thì đến,” tôi cắt lời anh, “Chị Trình với chị Từ đều quen rồi, bình thường làm việc siêng năng, đối xử với Hán Diểu cũng tốt, tăng thêm chút lương, đối xử tốt với họ một chút.”

Lý Phàm Thành khẽ nói:

“Được.”

Anh chắc cũng hiểu ý tôi.

Điều tôi không biết là, sau khi cúp máy, anh đứng nguyên một chỗ.

Bất ngờ, giật lấy cái bình hoa bên cạnh đập mạnh xuống đất.

Tôi không ngờ, mấy ngày sau, chị Từ nói với tôi rằng Dương Phượng Liên đã đuổi việc chị ấy.

Tôi hơi giận.

Điện thoại vừa nối máy, bên Lý Phàm Thành khá ồn, anh ta hình như uống rượu, giọng khàn khàn:

“Trì Thanh Sơn?”

Tôi nói:

“Lý Phàm Thành?”

Bên kia khựng lại một chút, như tỉnh táo hơn, vội vàng nói:

“Sơn Sơn? Sao em lại gọi điện thế?”

Hiếm khi tôi vào thẳng vấn đề:

“Anh cho chị Từ nghỉ việc à?”

Lý Phàm Thành bật cười khẽ:

“Chị Từ vốn dĩ là hồi Hán Diểu còn nhỏ, anh một mình không lo được nên em mới thuê.

Giờ Hán Diểu lớn rồi, lại có mẹ anh phụ, hai người giúp việc thì hơi dư thừa.”

“Lý do của anh không chấp nhận được, gọi chị ấy về làm.” Tôi nói.

Hán Diểu rất thích hai dì, chuyện không đáng bao nhiêu tiền, không cần làm con bé khóc.

“Sơn Sơn…”

“Gọi về.” Tôi nâng giọng.

Lúc đó dường như có giọng một cô gái trẻ vang lên từ phía anh ta.

Tôi không để tâm, chỉ chờ câu trả lời.

Vài giây im lặng, Lý Phàm Thành cười cười nói:

“Được.”

Cúp máy, tôi day day trán.

Có gì đó sai sai.

“Còn có mẹ anh lo” sao?

Đây là muốn tìm cớ để Dương Phượng Liên ở lại lâu dài à?

Nếu không phải Dương Phượng Liên lười việc nhà, thì có phải anh ta còn định đuổi cả chị Trình?

Tôi tự thấy mình đối xử với Lý Phàm Thành không tệ.

Thẻ phụ không giới hạn, để anh ta quẹt thoải mái.

Quà đắt tiền, tôi thường xuyên mua tặng anh.

Chỉ cần không vượt quá giới hạn, lời nói của tôi luôn để anh giữ được thể diện, rất ít khi làm anh khó xử.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)