Chương 3 - Người Thừa Kế Bí Ẩn
Cô ta như vừa nhìn thấy tôi, cúi xuống mỉm cười, ánh mắt đắc ý cố che đi sự chán ghét trong đáy mắt.
“Bé con, sao cháu lại ở đây một mình thế?”
Tôi nhíu mày, lập tức nắm lấy tay bố.
“Không phải một mình, đây là bố cháu – người đứng đầu Tập đoàn Họa thị.”
Nhìn thấy ánh nhìn lóe lên bất cam và bối rối trong mắt cô ta, tôi vừa làm nũng vừa “phàn nàn”:
“Với lại cháu đâu quen cô đâu, cô tự nhiên lại đến gần cháu làm gì?”
Gương mặt cô ta thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, tôi thì dưới vẻ mặt non nớt lại giấu đi một tia thỏa mãn.
“Không có… tôi chỉ là muốn…”
Cô ta lúng túng, không biết phải nói gì tiếp theo.
Đến khi cửa thang máy mở ra, bố tôi mới làm bộ làm tịch dạy dỗ tôi vài câu.
“Minh Trinh, ra ngoài phải biết giữ miệng.”
Xem ra bố tôi không nhận ra cô ta.
Thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, ông quay sang, hơi áy náy nhìn Bạch Ấu Vi.
“Thưa cô, Minh Trinh từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn nói không suy nghĩ, mong cô đừng để bụng.”
“Không đâu, sao có thể chứ…” Bạch Ấu Vi cố gắng giữ nụ cười gượng gạo, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy bất mãn và ghen tị.
Cũng đúng, cô ta chắc chắn hận tôi vì đã giành mất vị trí con cái của ông ấy, tất nhiên sẽ không ưa tôi.
Tôi mỉm cười chào bố, rồi tự mình rảo bước loanh quanh công ty.
Tiện thể xem thử hai đứa con cưng của cô ta rốt cuộc có tư cách gì để tranh với tôi.
8
Tôi đi một vòng ở tầng một công ty nhưng vẫn không thấy bọn họ, đành đến phòng bảo vệ để kiểm tra camera giám sát.
Vài phút sau, một đoạn video được mở ra.
Trong video, Bạch Triệt và Bạch Mạt đang ngoan ngoãn ngồi ở sảnh thì nhận được một cuộc gọi, sau đó cả hai cùng rời đi.
Một chú đẹp trai đang chờ sẵn trước cửa, anh ta bế bổng Bạch Mạt lên rồi xoa đầu cô bé.
Cử chỉ của mấy người rất thân thiết, trên mặt Bạch Triệt còn xuất hiện nụ cười hiếm thấy đầy tự nhiên.
Bạch Ấu Vi không có mối quan hệ gì ở trong nước, vậy người kia chắc là Nhị thiếu gia nhà họ Ôn.
Nghĩa là Nhị thiếu gia đang theo đuổi một người phụ nữ đã có hai đứa con?
Tôi lộ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.
Anh ta thật sự bỏ mặc danh dự gia tộc sao, hay là vẫn chưa biết hai đứa con riêng kia thực chất là con cháu nhà họ Họa?
Đây gọi là… tình yêu ư?
Tôi phồng má, rồi lại khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ.
Bố mẹ tôi từng dạy, không thể tin vào tình yêu.
Từ camera có thể thấy bọn họ đi vào quán cà phê bên cạnh công ty, tôi quay lại vẫy tay chào hai chú bảo vệ trong phòng.
“Vậy cháu đi trước nhé, hai chú nhớ giữ bí mật nha.”
“Làm ơn đấy~”
Tôi đưa ngón trỏ đặt lên môi, ánh mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.
Hai người kia vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, tiểu thư đi thong thả.”
9
Rời khỏi công ty, tôi cũng lặng lẽ bước vào quán cà phê đó, đứng bên kia tấm kính quan sát bọn họ.
Trời ơi, cuối cùng cuộc sống cũng không còn nhàm chán nữa.
“Một ly latte, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ đến hỏi tôi muốn uống gì, tôi tùy tiện chỉ vào menu, mắt vẫn không rời khỏi mấy người họ.
Bạch Mạt và Bạch Triệt đang uống đồ lạnh, còn chú Ôn thì ngồi trò chuyện với bọn họ, chỉ là giọng nói quá nhỏ, không nghe rõ được.
Có lẽ chú ấy đang cố lấy lòng hai đứa trẻ để chúng chấp nhận mình.
Bạch Mạt ôm cổ chú ấy làm nũng, còn Bạch Triệt thì chỉ hơi ngồi thu mình lại một bên.
Vừa nhấp một ngụm latte, tôi đặt cốc xuống, liền thấy Bạch Triệt lấy điện thoại trong túi ra xem, nói gì đó rồi nhảy xuống ghế, đi về phía nhà vệ sinh.
Cậu ta cầm theo một túi vuông vức, chắc là laptop.
Trong lòng tôi lóe lên một ý nghĩ, liền lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, lặng lẽ đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua chỗ chú Ôn, tôi vừa hay nghe được chú đang nói chuyện với Bạch Mạt, giọng rất dịu dàng:
“Mạt Mạt có thích chú không? Để chú làm ba của con được không?”
“Ơ… nhưng tụi con có ba rồi mà…”
Bạch Mạt cúi đầu xoắn tay lại, như thể đang cố gắng suy nghĩ thật kỹ.
Chú Ôn hình như không để tâm, vẫn cười xoa đầu cô bé.
Tôi mặt không đổi sắc đi tiếp, trong lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
Với nguyên tắc “không cho bọn họ dễ sống”, tôi cúi đầu gửi đi một tin nhắn.
“Tra giúp tôi dòng tiền mấy năm nay của Nhị thiếu gia nhà họ Ôn, xem có còn dính líu gì đến công ty không.”
Bên kia nhanh chóng đáp lại: “Ok.”
Tôi tắt màn hình điện thoại, mới nhận ra đã đến cửa nhà vệ sinh, Bạch Triệt cũng vừa bước vào trong.
Thấy ngoài cửa không có camera, tôi cẩn thận áp sát tường, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Tiếng gõ bàn phím rất rõ ràng, vài phút sau, tôi nghe thấy giọng cậu ta hạ thấp:
“Gửi cho cậu rồi.”
Không còn tiếng động gì nữa, tôi nhanh chóng lùi bước, chờ cậu ta sắp ra thì né sang bước vào nhà vệ sinh nữ.
Vừa rửa tay, tôi vừa suy nghĩ về những gì mình nghe được.
Gửi cho cậu rồi? Là sao? Cậu ta giỏi đến mức đó à?
Có lẽ là thừa hưởng gen của bố tôi, nên hơn người một chút.
Nhưng cũng không đáng để tôi để tâm, càng không đến mức phải phí sức loại bỏ.
Tôi tắt vòi nước, bình thản nghĩ vậy.
10
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, tôi vừa bước ra ngoài vừa mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Là mẹ gọi đến.
Tôi nhấn nút nghe, giọng bà vang lên dịu dàng nhưng có chút nghiêm khắc:
“Minh Trinh, con còn ở công ty không? Mẹ đến đón con về, chiều còn có lớp piano và golf đấy.”
“Con đang ở quán cà phê bên cạnh công ty ạ.”