Chương 5 - Người Thừa Kế Bất Ngờ

15

Tôi khẽ nhíu mày, mím chặt môi.

Đúng là đáng thương thật.

Nhưng chẳng lẽ vì bản thân đáng thương mà đi trút hận lên người khác à?

Nhã Nhã dường như đoán được tôi đang nghĩ gì.

Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười tự giễu:

“Tôi hận cô, bởi lúc bị bắt đi bán, cô mặc váy công chúa xinh đẹp, còn tôi thì rách rưới lam lũ.

Cô biết không, lúc đầu trưởng thôn định nhận nuôi chính là cô đó.”

Ánh mắt Nhã Nhã nhìn tôi đầy hận thù.

“Nếu không phải nhân lúc cô hôn mê, tôi tranh thủ mặc váy đẹp của cô, tôi đâu có cơ hội được nhận nuôi!

Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, cô rõ ràng bị cái nhà nghèo rớt mồng tơi nuôi, thế mà vẫn xinh đẹp hơn tôi!

Tôi vì không cam lòng thua cô, ngày nào cũng phải tô tô vẽ vẽ cho bằng được!

Cô mặc quần áo cũ bạc phếch, vậy mà bọn con trai trong trường vẫn cứ nhìn cô nhiều hơn tôi!”

Tôi trầm mặc.

“Nên hồi lớp 10 cô mới đẩy tôi xuống sông?”

Phía đông làng có con sông chảy xiết.

Nhã Nhã từng thừa dịp tôi không chú ý, đẩy tôi xuống đó.

Nếu năm đó tôi không biết bơi chút ít, có lẽ đã một mạng mất tiêu.

Nghe tôi nhắc lại, Nhã Nhã thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Cô biết là tôi à?”

Bị sự điên cuồng trong mắt cô ta dọa cho tôi lùi lại nửa bước.

Nhã Nhã không có chút gì gọi là hối hận.

“Sao khi đó cô không chết đi?!

Cô chết rồi thì bây giờ đâu ra lắm chuyện thế này nữa!”

16

Câu này vừa thốt ra, cảnh sát lập tức bước vào, bấm còng tay Nhã Nhã lại.

“Dựa vào đâu còng tôi?! Đều là cái số nó đáng đời!

Cùng bị bán đi như nhau, tại sao số cô ta lại tốt hơn tôi?!”

Tiếng gào thét của Nhã Nhã vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

Ông bố đại gia nhìn cô ta điên loạn, chỉ biết lắc đầu thở dài:

“Con bé này lớn lên rồi cũng chỉ thêm họa thôi.

Đừng quan tâm nó nữa, còn giấy báo trúng tuyển của con tính sao?”

Ông gãi đầu ngẫm nghĩ:

“Hay để Thanh Hoa gửi lại cái khác?”

Thấy bộ dạng bố tôi rối rắm như thế, tôi cũng không nhịn được bật cười.

“Không sao đâu, con có cách rồi mà ~”

Vừa dứt lời chưa được bao lâu, ngoài cổng đồn cảnh sát đã có một chiếc xe Hồng Kỳ dừng lại.

Một người đàn ông trung niên bước nhanh vào đồn.

Sau lưng còn dắt theo một cậu trai tầm tuổi tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, người đàn ông đó đã lập tức giơ tay vẫy:

“Thu Vũ! Con gái cưng của bố!”

Tôi theo bản năng định bước lên đón, lại bị ông bố ruột kéo tay giữ lại.

Ánh mắt ông như đang chất vấn tôi:

“Rốt cuộc con có mấy ông bố thế hả?”

Tôi cười gượng:

“Bố ơi, đây là bố nuôi của con.”

Nói xong còn ghé tai ông thì thầm bổ sung:

“Là cục trưởng, đến giúp con vụ giấy báo trúng tuyển ấy!”

Bản ghi camera tôi cũng đã giao cho bố nuôi cục trưởng.

Ông bố đại gia đổi mặt nhanh khỏi bàn.

Chưa đợi tôi ra tay, ông đã chủ động bước tới bắt tay cục trưởng.

“Thì ra là bố nuôi của con bé nhà tôi, vừa rồi thất lễ quá rồi!”

Hai ông bố rất nhanh đã ríu rít thân thiết, nói chuyện vui vẻ vô cùng.

Tôi và con trai cục trưởng Vạn Húc chỉ biết ngán ngẩm nhìn hai người họ tám chuyện không dứt.

Mấy anh cảnh sát đứng cạnh cũng nhìn nhau cạn lời.

“Bố à!”

Tôi u oán cất tiếng.

Hai người đồng thanh, giòn tan đáp lại:

“Ơi?”

“Vậy rốt cuộc giấy báo trúng tuyển của con tính sao?

Con chẳng lẽ không được đi học nữa à?”

Cục trưởng bố nuôi phất tay dõng dạc:

“Có bố nuôi đây, sao có chuyện đó được?

Giấy báo để bố liên hệ sở giáo dục, bảo Thanh Hoa gửi lại là xong.

Cùng lắm thì lấy của thằng Vạn Húc mà dùng cũng được!”

“Bố ơi…”

Vạn Húc khổ sở nhìn ông bố ruột.

Tôi vừa mừng vừa buồn cười liếc sang cậu bạn bên cạnh.

Hóa ra cậu ấy cũng đỗ Thanh Hoa!

Cục trưởng bố nuôi căn bản chẳng thèm đoái hoài tới Vạn Húc.

“Năm đó không nhờ con cứu nó một mạng, giờ nó có cửa đỗ Thanh Hoa à?”

Ông bố đại gia của tôi nghe mà mơ mơ hồ hồ.

Tôi nhỏ giọng giải thích cho ông hiểu.

Mấy năm trước tôi tình cờ cứu Vạn Húc khỏi đuối nước.

Nhờ thế mới được cục trưởng để mắt, nhận làm con nuôi.

Những năm sau khi ba nuôi tôi qua đời, cũng nhờ có bố nuôi giúp đỡ, tôi mới yên ổn được như bây giờ.

17

Nhã Nhã bị cảnh sát dẫn đi vẫn còn gào khóc om sòm.

Gào tới gào lui, cuối cùng cũng lọt vào tai bố nuôi cục trưởng.

Bố nuôi lập tức nghiêm mặt,

lấy Nhã Nhã làm ví dụ phản diện, tổ chức tuyên truyền trong các trường học.

Nhấn mạnh rằng giáo dục không chỉ là dạy chữ, mà còn phải dạy làm người.

Như vậy, Nhã Nhã coi như nổi tiếng ở cái vùng nhỏ này rồi.

Nghe nói cô ta chỉ đỗ một trường đại học tầm trung trong tỉnh.

Không biết sau này cô ta còn dám ngẩng mặt sống ở đây nữa không.

5 ngày sau, giấy báo trúng tuyển mới được gửi lại cho tôi.

Bố tôi dẫn tôi lên nhà ở Bắc Kinh.

Nghèo túng bao năm, bỗng chốc dọn vào biệt thự nguy nga lộng lẫy, tôi có chút không quen.

Nhưng điều khiến tôi thấy khó chịu nhất…

Chính là người giúp việc trong nhà.

Sao tôi cứ cảm giác bà ta thỉnh thoảng lại lén lút liếc tôi?

Nhiều lần tôi định nói, nhưng mỗi lần mở miệng, bố lại chỉ thở dài:

“Dì Hứa là người cũ trong nhà rồi. Khi mẹ con còn sống, dì ấy vẫn luôn chăm sóc bà ấy.

Có gì bất tiện, con cứ nói thẳng với dì ấy là được.”

Nghe bố nói vậy, tôi đành nuốt lời vào bụng.

Nhưng tới ngày thứ ba tôi vào nhà, dì Hứa đã tìm tới bố tôi.

“Ông Tống, trong nhà mình bị mất một cái đồng hồ.”

“Đồng hồ gì?” Bố tôi hỏi bâng quơ.

“Cái ông hay đeo ấy, hơn 1 triệu tệ.”

Ngồi trên sofa nghe mà tôi cứ thấy lạ lạ sao ấy.

Nhà mấy ngày nay chẳng có ai lạ ra vào.

Người ngoài duy nhất trong mắt dì Hứa… chắc chính là tôi.

Ý bà ta chẳng phải đang ngấm ngầm nói tôi ăn cắp sao?

Bố tôi ngó quanh nhà một lượt.

“Chắc tôi để đâu quên thôi, khỏi bận tâm.”

Dì Hứa vân vê tay, ánh mắt lại liếc về phía tôi đang ngồi ở phòng khách.

“Hôm qua tôi có thấy Thu Vũ vào phòng ngủ của ông, chẳng biết có…”

Bố tôi nghe tới đó, lập tức đập điện thoại lên bàn.

“Dì Hứa, sao dì có thể nói thế?

Đừng nói con bé không đời nào làm chuyện đó, dù nó có lấy thì sao? Tôi là bố nó!”

Dì Hứa bị quát cho co rúm lại.

“Nhưng mà…”

Phần sau bị ánh mắt của bố tôi dập tắt.

“**Cái đồng hồ 1 triệu đó, tôi chẳng thèm để tâm.

Nếu con bé muốn, tôi mua cho nó mỗi ngày một cái cũng được, cho nó vứt chơi cũng không sao!”

Tôi đi tới, nghi hoặc liếc nhìn dì Hứa.

Sao cảm giác bà ta cũng giống hệt Nhã Nhã, cố tình nhắm vào tôi vậy?

Bố tôi quay sang nhìn tôi, rồi rút từ trong túi ra một cọc tiền.

“Dì Hứa, dì ở nhà tôi cũng lâu rồi, cầm tiền rồi nghỉ việc đi. Mai khỏi phải tới nữa.”

18

Dì Hứa nghe vậy lập tức làm mặt khổ sở, cúi đầu xin tha,

liên tục cam đoan từ nay về sau tuyệt đối không dám nữa.

Nhưng bố tôi thì dứt khoát.

Tôi nhìn ánh mắt chột dạ của dì Hứa, càng nhìn càng thấy có vấn đề.

“Bố à, dì Hứa cũng là nghĩ cho nhà mình thôi. Đồng hồ mất cũng đâu phải chuyện nhỏ.

Hay là… cho dì ấy một cơ hội?”

Bố tôi sững lại:

“Được, nghe con gái bảo bối.”

Dì Hứa thở phào, còn định cảm ơn tôi.

Nhưng tôi xoay mặt, đổi giọng:

“Gửi dì ấy qua công an kiểm tra một chuyến đi. Nếu không có vấn đề thì cứ để dì ấy tiếp tục ở lại nhà mình.”

Mặt dì Hứa lập tức cau lại, không do dự liền xua tay.

“Thôi thôi, tôi đi là được. Tôi nghỉ việc!”

Dì Hứa định quay người bỏ đi, lúc này bố tôi mới nhận ra có điểm khả nghi.

Không nói hai lời, lập tức đưa dì ấy tới đồn công an.

Kết quả sau một tuần điều tra, sự thật vỡ lở: chính dì Hứa là kẻ đứng sau vụ tôi bị bán đi năm đó.

Năm ấy nhà dì ấy cần tiền gấp.

Vì 50 nghìn tệ, bà ta đã móc nối với bọn buôn người bán tôi đi.

Bây giờ tôi trở về, bà ta lại tìm cách đẩy tôi ra khỏi nhà, bởi sợ tôi một ngày nào đó nhớ lại, khai ra sự thật.

Khi biết chuyện, bố tôi vừa đau lòng vừa phẫn nộ,

chỉ thẳng mặt dì Hứa mà chất vấn:

“Lương tâm bà không cắn rứt sao? Năm đó bà tận mắt nhìn vợ tôi u sầu mà chết cơ mà!”

Chuyện này khiến bố tôi sốc nặng.

Ông say xỉn li bì suốt ba ngày mới gắng gượng vực dậy.

Để bù đắp cho tôi,

bố tôi chuyển toàn bộ 376 căn nhà ở Bắc Kinh sang tên tôi.

Mỗi ngày còn nghĩ đủ trò mua trang sức tặng tôi.

“Con gái bảo bối, không thích cũng được, mang ra đường ném chơi cũng chẳng sao.

Chỉ cần con vui, bố chẳng cầu gì nữa!”

Sau khi nhập học Thanh Hoa, tầm mắt và hiểu biết của tôi cũng rộng mở hơn rất nhiều.

Bàn bạc với bố, tôi quyết định thành lập một quỹ hỗ trợ trẻ em bị buôn bán,

giúp những đứa trẻ lạc đường có thể tìm được về nhà.

Ngày thành lập quỹ, tôi đứng trên sân khấu phát biểu.

Dưới khán đài, một cậu con trai vẫn chăm chú dõi theo tôi không rời.

Ánh mắt lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ và yêu thích.

Là Vạn Húc.

Cậu con trai tôi từng cứu năm xưa, nay đã trở thành vận động viên bơi lội cấp quốc gia.

Và cũng đang cùng tôi tiếp tục kiên cường bước về phía trước.

[Hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)