Chương 8 - Người Thừa Kế Bất Ngờ
Anh ta ngẩn ra, rồi gật gù, lẩm bẩm:
“Đúng vậy, nhìn những gì em làm trước kia, rõ ràng đều là chuẩn bị cho việc rời đi.”
Ngày hôm đó, chúng tôi nói chuyện rất lâu.
Anh ta kể cho tôi nghe chuyện xảy ra sau khi tôi đi.
Nhà họ Thẩm vì vụ tự tử của Thẩm Điềm Điềm mà loạn thành một mớ.
mẹ Thẩm đang bàn chuyện ly hôn với cha Thẩm.
Thì ra, sau khi Điềm Điềm nhập viện cần truyền máu, mẹ Thẩm mới phát hiện nhóm máu của cô ta không giống cả bà lẫn cha Thẩm.
Điều tra kín, bà mới biết, Thẩm Điềm Điềm vốn không phải đứa trẻ cha Thẩm nhận về từ cô nhi viện.
Mà chính là con gái của mối tình đầu ông ta!
Dưới sự truy vấn, ông ta thừa nhận. Đúng vậy, Điềm Điềm là con riêng của ông ta và người cũ.
Ông ta khóc lóc cầu xin tha thứ, nói chỉ là hồ đồ trong phút chốc.
Nguyên nhân – năm đó, trước khi bà mang thai tôi, ông ta thấy bà thường gặp gỡ bạn trai cũ, nên nghi ngờ tôi không phải con mình.
Nhưng lúc đó, ông ta không có tiếng nói trong nhà, đành nín nhịn, coi như không biết gì.
Sau khi tôi chào đời không lâu, Điềm Điềm cũng sinh ra.
Theo đề nghị của tình cũ, ông ta lén vứt bỏ tôi, rồi mang Điềm Điềm về…
Mọi chuyện, cuối cùng đã sáng tỏ.
Không lạ gì, ngay từ lần đầu, ông ta đã tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi.
Tất cả đều có nguyên nhân.
Tôi tò mò hỏi:
“Vậy tôi thật sự không phải con của bà ấy và người cũ chứ?”
Vu Hoài hơi dừng, rồi đáp:
“Giờ thì cả hai đều hối hận vì đã vì Điềm Điềm mà đối xử tệ với em.”
Nói rồi, anh ta rút trong túi ra một chiếc thẻ đen và một xấp giấy tờ.
“À, còn nữa, Điềm Điềm đã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm. Phu nhân nhờ tôi đưa cái thẻ này cho em, sợ em bên ngoài không đủ tiền tiêu.
Còn giấy tờ này là hợp đồng chuyển nhượng tài sản.”
Tôi mở ra xem, trên đó ghi rõ toàn bộ tài sản, cổ phần của Thẩm Điềm Điềm và cha Thẩm đều được chuyển sang tên tôi. Ngoài ra, còn có quỹ tín thác lớn do mẹ Thẩm riêng lập cho tôi.
“Phu nhân nhờ tôi nhắn với em một câu.”
Tôi nhướn mày ra hiệu:
“Nói đi.”
“Bà ấy nói rất xin lỗi, mong một ngày nào đó, nếu em nguôi giận, hãy quay về bên bà ấy.”
Tôi cầm lấy thẻ và hợp đồng, đứng dậy.
Giơ lên lắc lắc:
“Bảo bà ấy, đồ tôi nhận, nhưng người thì đừng mong.
Từ nay, ai đi đường nấy.”