Chương 5 - Người Thứ Ba Không Ai Mong Đợi
22
Tôi tưởng rằng sau đêm hôm đó, Lạc Dã sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng sáng hôm sau, anh vẫn đến.
Vẫn mang theo bữa sáng.
“Anh nghĩ mình chung tình lắm sao?”
Lạc Dã mím chặt môi, giọng nói nghẹn lại:
“Anh chỉ muốn nhìn thấy em.”
“Giữa anh và Tống Noãn ngay từ đầu đã không có gì cả. Chúng tôi chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch, sau khi kết hôn, mỗi người sống một cuộc đời riêng.”
“A Thu, chúng ta có thể…”
“Không thể.”
Một cơn mệt mỏi trào lên trong lòng tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Không thể nào. Dù có là một thỏa thuận, thì cũng không thay đổi được gì cả.”
“Tôi không muốn, cũng sẽ không làm điều đó.”
“Lạc Dã, coi như tôi cầu xin anh, biến khỏi cuộc đời tôi được không?”
Đến khi nói ra từ cuối cùng, tôi mới nhận ra—
Hóa ra tôi cũng không mạnh mẽ và dứt khoát như mình nghĩ.
Dù đã nhìn thấu mọi chuyện.
Dù đã suy nghĩ thông suốt.
Dù đã quyết tâm buông bỏ.
Nhưng vẫn không thể không đau lòng trong những lần kéo đẩy liên tục này.
Cảm giác ấy giống như một con dao cùn, chầm chậm, từng nhát một, cắt vào tim tôi.
Lạc Dã dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm phải tôi, anh lại nuốt tất cả vào lòng.
Sau hôm đó, Lạc Dã hình như đã quay về Giang Thành.
Cuộc sống của tôi trở lại bình yên.
Chỉ là một lần nữa, tôi lại đi lại con đường tôi đã cố bước ra hai năm trước.
Chẳng có gì khác biệt cả.
Cho đến một ngày đông âm u.
Một số điện thoại lạ bất ngờ gọi đến.
Tôi nhận ra giọng nói bên kia ngay lập tức—
Là Trần Dư.
Anh ta nói:
“Lạc Dã sau khi quay về… đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống.”
Chuyện này làm náo động cả Giang Thành.
Lão gia nhà họ Lạc tức giận đến phát điên, Lạc Dã bị đánh.
Nhưng không biết anh đã làm gì… cuối cùng vẫn khiến nhà họ Lạc gật đầu đồng ý.
Anh nói với tôi—
Lạc Dã sắp đến tìm tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, tim đập mạnh đến mức đau nhói.
Trên đường phố, rất ít người qua lại.
Từ bên kia đường, tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ngày càng rõ ràng.
“Xin lỗi.”
Lạc Dã nhìn tôi, rồi nghiêm túc lặp lại lần nữa.
“Xin lỗi.”
“Hôn ước với Tống Noãn đã hủy rồi.”
“A Thu… chúng ta có thể quay lại như trước kia không?”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng thể nói ra lời.
Nói gì đây?
Trước đây, tôi từng mơ mộng ngu ngốc rằng một ngày nào đó điều không tưởng này sẽ thành hiện thực.
Rằng khi anh từ hôn, chúng tôi có thể trở lại như ngày xưa.
Nhưng chờ đợi quá lâu, tôi dần nhận ra… đó chỉ là ảo tưởng viển vông.
Bây giờ, khi điều tôi từng mong mỏi đột nhiên xảy ra ngay trước mắt, ngoài sự sững sờ, tôi lại cảm thấy bình thản đến lạ.
Giống như nhận được một hộp sữa đã hết hạn.
Vẫn vui vẻ khi cầm nó trên tay.
Nhưng biết rằng không thể uống, cũng chẳng thể uống nổi nữa.
Lạc Dã dường như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi đã chặn lời anh.
“Thôi đi, Lạc Dã.”
Mắt tôi nóng lên, giọng nói khàn đi:
“Thật sự thôi đi.”
Mùa đông hanh khô, lạnh lẽo.
Tôi ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết rơi xuống lặng lẽ từ bao giờ.
“Chuyện anh đã làm với tôi, tôi không thể quên.”
“Cũng không thể coi như chưa từng xảy ra.”
“Ngay từ khoảnh khắc anh bắt đầu lừa dối tôi, chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Dù bây giờ anh có hủy hôn, cũng không còn liên quan đến tôi nữa.”
Khuôn mặt Lạc Dã tái nhợt không còn chút máu.
Anh đỏ mắt, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“A Thu, đừng như vậy được không?”
“Anh còn chưa kịp nói với em… nhà mới của chúng ta đã sửa xong rồi.
Lúc hoàng hôn, ánh nắng chiếu vào phòng khách sáng rực cả một khoảng, rất đẹp.”
“Ngoài cửa sổ còn có một khu vườn rất rộng. Đến mùa xuân…”
“Lạc Dã.”
Tuyết rơi vào cổ, lạnh buốt.
Tôi quay đầu đi, giọng nhẹ bẫng:
“Anh về đi.”
23
Mùa đông đầu tiên của năm nay, tuyết rơi vào chính ngày hôm đó.
Rất lớn.
Lạc Dã dường như đã rất lâu không hoàn hồn lại.
Sau ngày hôm đó, tôi cố tình tránh mặt anh.
Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt anh, tôi sẽ lập tức rời đi trước.
Lạc Dã đúng là có tiền.
Không nói không rằng, anh mua đứt căn hộ tôi đang thuê.
Trong tài khoản tôi cũng xuất hiện một khoản tiền chuyển khoản không rõ lý do.
Nhưng bây giờ, tôi không còn là cô gái khốn đốn như trước kia nữa.
Về sau.
Lạc Dã nói với tôi—
Anh sẽ quay về Giang Thành.
Rồi rất lâu sau, tôi không còn nhìn thấy anh nữa.
24
Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Tôi lại gặp Lạc Dã.
Vẫn là trong một buổi tiệc tối.
Hoàng hôn.
Mặt trời lặn.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu rọi vào phòng.
Anh bước vào, cùng với ánh sáng ấy.
Ánh mắt tôi và anh chạm nhau giữa không trung, rồi lướt qua nhau.
Lần này, tim tôi hoàn toàn bình lặng.
Không còn gợn sóng nào nữa.
Đồng nghiệp bê một miếng bánh nhỏ, hí hửng đi tới:
“A Thu, chị giỏi thật đấy! Lại được thăng chức nữa! Giờ chị đã là sếp trực tiếp của em rồi, sau này nhớ nâng đỡ đàn em này nhé.”
“Nhưng tin xấu là, ông chủ nói buổi tiệc này coi như là tiệc mừng của chị đấy.”
“…”
Anh ta vẫn keo kiệt như mọi khi.
“Sếp, sao anh lại nghe lén nữa vậy?!”
Tôi quay đầu, nhìn thấy sếp đứng ngay phía sau.
Anh ấy dời mắt khỏi Lạc Dã đang đứng ở cửa, khẽ nhướng mày nhìn tôi:
“Người quen cũ mà, không định lên chào hỏi à?”
“…”
Thực ra, tôi thật sự không có ý định chào hỏi.
Buổi tiệc dần đi đến hồi kết.
Tôi dựa vào lan can ngoài ban công, để gió lạnh lùa qua.
Lạc Dã cũng bước đến.
“Chúc mừng em.”
Sau ba chữ đó, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài trong cơn gió lạnh.
Anh lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt như hỏi ý tôi: Có phiền không?
Tôi lắc đầu.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không châm thuốc.
Tối nay, trời dường như lạnh hơn.
Tuyết lại bắt đầu rơi, từng bông từng bông, trắng xóa cả màn đêm.
Lạnh quá.
Tôi quay người định rời đi.
“Không có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng:
“Lạc Dã, sau này đừng gặp lại nữa.”
Giang Thành cách nơi này ngàn dặm, xác suất cả hai cùng xuất hiện tại một buổi tiệc gần như bằng không.
Lạc Dã siết chặt chiếc bật lửa trong tay, một đốm lửa vàng cam bất chợt lóe lên.
Ánh sáng yếu ớt ấy hắt lên khuôn mặt anh, không rõ biểu cảm.
Cuối cùng, anh cũng dùng ngọn lửa đó để châm điếu thuốc.
Khói thuốc vấn vít trong không khí.
Anh cười, giọng điệu như chẳng có gì quan trọng:
“A Thu, em chưa bao giờ ngu ngốc cả.”
Nhưng trong nụ cười đó, tôi lại nhìn thấy—
Đôi mắt anh đỏ hoe.
Từ nhỏ, Lạc Dã đã rất kiêu ngạo.
Tôi gần như chưa bao giờ thấy anh khóc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên.
Cũng là lần cuối cùng.
Gió lạnh đã đủ.
Tôi quay lưng bước vào trong.
Đồng nghiệp vẫn đang ngồi đó, chậm rãi ăn miếng bánh ngọt.
Sếp tôi dựa vào tường, vị trí của anh ấy vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ ban công.
Anh ấy lại nhướng mày nhìn tôi:
“Xong màn chào hỏi rồi à?”
“…”
“Tạ Thanh Diên,” tôi nhìn anh, giọng điệu đầy bất lực.
“Anh có bệnh à?”
Sau đó, Lạc Dã thực sự không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi biết, anh vẫn chưa rời đi.
Dù vậy, đối với tôi, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Tuyết lớn phủ trắng mọi thứ.
Khung cảnh trắng xóa, cả thế giới như chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
25 (Kết thúc)
Lạc Dã gặp tai nạn xe.
Là do Tống Noãn gây ra sau khi uống say.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng thất bại trong bất cứ điều gì.
Muốn gì có nấy.
Khó khăn lắm mới thích một người, vậy mà hai năm chờ đợi chỉ đổi lại kết cục này.
Cô ta không hiểu.
Càng không cam lòng.
Trần Dư nhìn Lạc Dã trên giường bệnh, khẽ thở dài:
“Tống Noãn say rượu lái xe, cố ý gây thương tích. Nhà họ Lạc đã ra tay xử lý rồi.
Cô ta trốn không thoát đâu.”
Lạc Dã không còn vẻ điềm tĩnh như ngày thường.
Mặt anh tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn.
Anh gượng gạo chống tay ngồi dậy, không để tâm đến lời Trần Dư.
Ánh mắt chỉ lặng lẽ dừng ở cửa.
Anh nhìn thấy Lâm Vọng Thu.
Đã lâu lắm rồi, không gặp cô ấy.
Có lẽ là đi cùng bạn bè đến bệnh viện.
Cô ấy lại có thêm bạn mới rồi.
Từ trước đến nay, cô ấy luôn được nhiều người yêu quý.
Lạc Dã muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi những lời nói sắp thốt ra—
Anh chợt nhớ lại câu nói của cô ấy.
Vậy là, anh im lặng.
Nhưng Lâm Vọng Thu đã nhìn thấy anh.
Cô ấy thấy Trần Dư trước, rồi mới quay đầu nhìn đến anh.
Lạc Dã nhìn cô, bàn tay đặt bên giường khẽ siết lại.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều điều cô ấy có thể nói.
Nhưng cô ấy không nói gì cả.
Chỉ mỉm cười.
Nụ cười nhạt nhòa, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.
Sau đó, cô ấy thu lại ánh mắt, quay người rời đi.
Không lưu luyến.
Không quay đầu.
Cứ thế biến mất khỏi tầm mắt anh.
Giống như cô ấy từng nói—
Hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Đến cả một chút quan tâm cũng không còn.
Bàn tay Lạc Dã lạnh dần.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh bất chấp tất cả muốn đuổi theo.
Nhưng vừa bước xuống giường, anh lập tức ngã mạnh xuống đất.
“Lâm Vọng Thu—”
Anh lao ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng bên ngoài, đã không còn bóng dáng cô ấy nữa.
Lạc Dã đứng đó rất lâu.
Cho đến khi Trần Dư quay lại một mình.
Phòng bệnh lại trở nên yên ắng.
Trái tim vừa xao động của anh lại từng chút, từng chút chìm vào tĩnh lặng.
Anh siết chặt trong lòng bàn tay một chiếc nhẫn mà anh vẫn luôn giữ bên mình.
Chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị khi hủy hôn ước, rời đến Hải Thành…
Dự định để cầu hôn Lâm Vọng Thu.
Nhưng khi đó, anh không có cơ hội nói ra.
Về sau, cũng không còn cơ hội nữa.
Trước mắt, mọi thứ dần trở nên mờ nhạt.
Ngoài cửa sổ, mưa trút xuống.
Tiếng mưa tí tách rơi.
Tựa như sẽ không bao giờ dừng lại.
(Toàn văn hoàn.)