Chương 8 - Người Thế Thân Và Bí Mật Chưa Kể

35

Tôi len lén liếc nhìn Chu Tri Đình đang ngồi đối diện, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ: “Anh gọi cô giúp việc ở biệt thự đến rồi à?”

Chỉ cần Chu Tri Đình dám nói là do cô giúp việc nấu, tôi lập tức tin ngay không do dự!

Nhưng Chu Tri Đình chỉ liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Không, tôi nấu.”

Tôi: “…”

Tôi rón rén đặt đũa xuống, lùi ghế về sau một chút đầy hoảng hốt.

Ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt khó đoán của Chu Tri Đình.

Tôi gượng cười: “Haha… thì ra Tổng Chu còn thích nấu ăn cơ đấy… đúng là một sở thích đầy… chu đáo…”

Tôi vừa nói vừa cảm thấy khó mà nói tiếp nổi.

Thấy tôi im bặt, Chu Tri Đình nhướng mày: “Khen nữa đi, sao không khen tiếp?”

Tôi im lặng vài giây, cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh ta.

“Tổng Chu, tôi biết anh coi tôi là người thay thế cô Chu, giờ người thật đã quay về rồi, anh không cần phải dùng tôi để xoa dịu nỗi nhớ nữa.”

“Hơn nữa, tôi biết anh với cô Chu đã… tiến xa, mà hợp đồng giữa tôi với anh cũng đã hết hạn. Tôi sẽ không làm phiền anh đâu.”

“Lúc trước là anh đưa tôi ra khỏi cái nơi đó, tôi thật lòng biết ơn.”

“Giờ thấy anh với cô Chu đến được với nhau, tôi thật sự mừng cho hai người.”

Tôi nói mỗi câu đều ngẩng lên lặng lẽ quan sát sắc mặt Chu Tri Đình, thấy anh vẫn bình tĩnh, lòng tôi càng yên tâm.

“Tổng Chu, tôi thật lòng cảm ơn anh. Vậy nên xin anh yên tâm, tôi sẽ không có bất kỳ ý đồ gì, càng không dây dưa.”

36

Tất cả những gì tôi nói đều là thật lòng.

Năm đó, nhờ có người tài trợ mà tôi mới học xong cấp 3, thi đậu đại học, lên được Bắc Kinh.

Hai năm đại học đầu tiên ở Bắc Kinh, tôi chưa từng có ý định quay về quê.

Bởi ba mẹ tôi đã mất từ lâu, tôi sống nhờ nhà cậu mợ, bị xem như người thừa.

Tôi có thể học hết cấp 3 hoàn toàn là nhờ người tài trợ giấu tên.

Tiền học được chuyển thẳng đến trường, còn tiền sinh hoạt được đưa cho tôi.

Nhưng số tiền đó tôi phải nộp cho mợ, chỉ được giữ lại chút ít, đủ mua ba cái bánh bao mỗi ngày để sống qua bữa.

Ban đầu họ không cho tôi học tiếp, chỉ muốn gả tôi đi để lấy tiền thách cưới.

Tôi phải nói là vào thành phố kiếm được nhiều tiền hơn, họ mới miễn cưỡng đồng ý để tôi rời khỏi núi.

Nhưng tôi đã ra ngoài rồi, sao có thể để họ tiếp tục điều khiển cuộc đời mình?

Hai năm sau, họ lại tìm đến tôi.

Dùng chính thằng con trai chẳng ra gì của họ, bán tôi đi.

Bán đến một nơi… là một hội quán, bắt tôi tiếp khách. Nhưng may mắn là chưa kịp gì thì tối đầu tiên tôi đã được Chu Tri Đình đưa ra ngoài. Vậy nên tôi chấp nhận ở bên anh ta là hoàn toàn tình nguyện.

Về sau, khi biết được chính Tập đoàn Chu thị là người đã tài trợ tôi, tôi càng thêm biết ơn.

37

Nhưng rõ ràng, Chu Tri Đình không cảm động chút nào trước sự biết điều của tôi.

“Em nói xong chưa?”

Tôi rời khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu: “Xong rồi.”

Chu Tri Đình đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Vậy đến lượt tôi nói.”

“À… vâng, anh nói đi.”

Tôi còn đang đoán anh định mở đầu thế nào thì thấy anh lấy điện thoại ra, bấm bấm mấy cái rồi đẩy tới trước mặt tôi: “Xem trước đi.”

Tôi: “?”

Tôi làm theo, cúi đầu nhìn thì thấy màn hình hiện ra một bài báo đang nổi trên trang tin.

Nội dung đại khái:

Tập đoàn Ngô thị bị phát hiện trốn thuế, nhiều sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, có hành vi rửa tiền…

Tôi lướt nhanh một lượt, chỉ tóm gọn được một câu: Ngô thị sụp rồi.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Tri Đình đầy nghi hoặc.

Anh khẽ cong môi cười: “Ngô thị sụp rồi, Ngô Sĩ Bách – Tổng giám đốc hiện tại – cũng tiêu luôn rồi.”

Tôi buột miệng tiếp lời: “Vậy là anh có cơ hội rồi.”

Chu Tri Đình khựng lại, nheo mắt, nở một nụ cười… có chút nguy hiểm.

“Nhà họ Chu và nhà họ Ngô vốn có thâm thù, hai bên chẳng ai ưa ai.”

“Chu Tri Vũ là do ông cụ nhà họ Ngô sắp đặt bên cạnh tôi, năm đó ngoài tôi ra thì nhà tôi không có điểm yếu nào để lộ.”

“Vì vậy tôi với Chu Tri Vũ không có gì cả, chẳng qua để đánh lừa nhà họ Ngô, tôi mới thi thoảng phối hợp với cô ta.”

38

Tôi nghe xong thì há hốc miệng, chỉ có thể nói một câu đánh giá:

“Anh đúng là hy sinh vì sự nghiệp quá lớn!”

Vì công việc mà đến cả bản thân cũng phải đem ra “cống hiến”…

Không biết Chu Tri Đình có hiểu lầm gì không, mà tôi thấy gân trán anh ta giật giật.

Tôi sợ quá, rụt cổ lại.

Trời đất chứng giám, tôi thật sự không hề có ý châm chọc, tôi chỉ nói sự thật thôi!

Chu Tri Đình nghiến răng: “Tôi với Chu Tri Vũ hoàn toàn trong sạch. Tôi chưa từng nắm tay cô ta!”

Tôi: “Nhưng cô ta từng ôm eo anh, còn hôn môi nữa mà…”

Ờm… đây là phản xạ vô thức thôi, tôi thề không cố tình khiêu khích đâu!

Chu Tri Đình: “Không có! Hôm đó ở trung tâm thương mại là cô ta cố tình diễn cho em xem!”

Tôi liếc anh ta, tự dưng thấy máu “không phục” nổi lên.

Tôi chạy vào phòng, lôi điện thoại ra mở phần ghi âm.

Sau lần bị cậu mợ lừa bán, tôi đã bật chế độ ghi âm tự động 24/7 trên điện thoại, phòng khi cần có bằng chứng.

Đoạn ghi âm hôm đó vẫn còn, tôi bấm phát.

Lập tức, giọng nũng nịu của Chu Tri Vũ vang lên giữa phòng ăn.