Chương 5 - Người Thế Thân Và Bí Mật Chưa Kể

“Nhưng nếu đi theo Tổng Giám đốc Chu thì khác. Anh ấy chỉ cần rơi vãi một chút từ kẽ tay là tôi sống đủ sướng rồi!”

“Cô Chu à, cô đúng là người tốt!” “Tôi nhất định sẽ bám chặt lấy Tổng Chu!”

Nụ cười trên mặt Chu Tri Vũ lập tức cứng lại, nhưng sau đó vẫn gượng gạo nở ra một nụ cười khác.

“Cô đừng giả vờ ngốc nghếch nữa. Người A Đình yêu là tôi.” “Tôi chỉ cần nói một câu là có thể khiến cô biến mất ngay.”

“Huống hồ, tôi có thể giúp anh ấy phát triển sự nghiệp — còn cô thì sao? Cô chỉ biết tiêu tiền của anh ấy, mua mấy món không hợp với mình thôi.”

Nói rồi, cô ta liếc qua người tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

22

Hôm nay tôi mặc một chiếc sườn xám cách tân kiểu Trung, là mẫu thiết kế đời thường, mặc ra đường cũng không quá phô trương.

Trên người tôi mặc lên rất vừa vặn, nhìn cũng khá đẹp. Nhưng kiểu dáng như thế lại chính là gu của Chu Tri Vũ.

Để hợp với hình mẫu mà Chu Tri Đình yêu thích, tôi mua toàn những bộ đồ nhẹ nhàng, dịu dàng. Dài có, ngắn có, từ phong cách Trung sang Tây, tất cả đều là kiểu “nhã nhặn – hiền thục”.

Thậm chí còn có vài chiếc nhìn “ngây thơ yếu đuối” đến mức tôi không chịu nổi, sau này không mua nữa.

Tôi luôn nghĩ mình mặc những kiểu đó cũng hợp đấy chứ. Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Cà phê được mang lên. Chu Tri Vũ nhẹ nhàng cầm muỗng khuấy một cách tao nhã, rồi nâng ly lên nhấp một ngụm vô cùng duyên dáng.

Nếu tôi không biết đó là cà phê, tôi còn tưởng cô ta đang… hít gì đó cơ~

Thấy tôi không động đậy, Chu Tri Vũ mỉm cười nói: “Cappuccino ấy mà, vị rất ngọt, nhiều sữa. Các cô gái trẻ đều thích đó~”

Tôi vẫn không nhúc nhích. Thấy buổi gặp gỡ nhảm nhí này nên kết thúc rồi.

Nghĩ vậy, tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Cô ta nhận ra ý định của tôi, liền vươn tay qua bàn kéo tay tôi lại.

Chu Tri Vũ nháy mắt với tôi, cười rạng rỡ nhưng đầy ý đồ: “Cô chẳng phải không tin lời tôi sao?” “Để tôi cho cô thấy rõ sự thật.”

23

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Đã thấy cô ta dùng hai ngón tay siết chặt lấy tay tôi, ba ngón còn lại thì cầm ly cà phê dội thẳng lên đầu mình!

Tôi bị cô ta bẻ tay đến mức đau thấu xương.

Khi cô ta dội ly cà phê lên đầu, tôi nhân lúc lực tay cô ta hơi lỏng ra, giật mạnh một cái, cuối cùng cũng hất được tay cô ta ra.

Ly cà phê bay thẳng ra xa, “choang” một tiếng vỡ tan tành dưới đất.

Cái quái gì vậy trời?! “Bạch nguyệt quang” gì mà hai ngón tay khỏe như trâu!

Nhưng mà một màn máu chó như vậy…

“Hai người đang làm gì đó?!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng tôi — là Chu Tri Đình, không ngoài dự đoán.

Tôi vừa nghĩ xong thì đã thấy Chu Tri Vũ lập tức lên tiếng giải vây cho tôi:

“Đừng giận mà A Đình, chắc chắn cô Triệu không cố ý đâu.”

“Chắc là lần đầu uống cà phê, thấy vị ngon nên muốn cho tôi thử thử cappuccino… mới không cẩn thận…”

Lý do cô ta bịa ra thật sự quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi còn không biết phải diễn theo kiểu gì.

Trong biệt thự nhà Chu Tri Đình thì có hẳn cả bộ pha cà phê chuyên dụng.

Anh ta còn từng tận tay dạy tôi cách pha, hương vị phải gọi là “đảm bảo hài lòng”.

Chỉ là… cách anh ta uống có hơi đặc biệt, nên tôi chẳng mê cho lắm thôi.

24

Chu Tri Đình cởi áo khoác, đắp lên người Chu Tri Vũ: “Em đi dọn dẹp đi.”

“Vâng.” – Chu Tri Vũ ngoan ngoãn đáp, nhưng không đi, mà đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi, như thể rất không yên tâm.

“A Đình, cô Triệu thật sự không cố ý, đừng giận cô ấy…”

Tình huống như này, bình thường sẽ càng khiến người ta giận hơn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Tri Đình, quả nhiên thấy gương mặt anh ta đã tối sầm.

Anh ta cũng nhìn lại tôi, lạnh lùng hỏi: “Không cố ý mà tạt thẳng vào mặt người khác à?”

Chu Tri Vũ vội vàng níu lấy tay áo anh ta, lo lắng nói tiếp: “A Đình, cô Triệu thật sự không phải cố tình mà…”

Nhưng nói đến cuối, giọng cô ta nhỏ dần, nghe ra rõ ràng đang đuối lý.

Khóe miệng tôi giật nhẹ, đang định nói gì đó thì Chu Tri Đình đã lên tiếng trước:

“Cút về! Đừng có ra ngoài làm mất mặt!”

Tôi: “…”

Ánh mắt tôi dần trượt xuống, nhìn sang Chu Tri Vũ. Cô ta đang nhìn tôi với vẻ đắc ý, lại càng nép sát vào Chu Tri Đình. Cả người ướt lẹp nhẹp, trông thảm thương đến mức khiến người ta mủi lòng.

Tốt lắm, lại là một vở diễn không cần đến tôi.

Tôi cầm túi lên, quay người bước đi.

Chu Tri Vũ là “bạch nguyệt quang”. Tôi chỉ là thế thân.

Thế thân thì làm gì có tư cách tranh giành trước mặt ánh trăng kia?

Tôi bỏ luôn ý định giải thích, tốn nước bọt làm gì.

Thời gian đó thà về nhà gặm thêm ký tôm cay còn sướng hơn!

25

“Chu Tri Đình đồ đại ngốc!!!”

Tay trái tôi là tôm cay, tay phải là bia lạnh.

Vừa ăn vừa uống, lên hứng quá thì bắt đầu gào chửi um sùm.

“Đáng đời anh làm cái bánh xe dự phòng!”

“Chu Tri Đình anh đúng là cái đồ đại ngốc!!!”

Tôi bên này mắng đã miệng, không biết biệt thự bên kia cửa đã mở.

Chu Tri Đình: “…”

Anh ta vừa bước vào nhà, liền nghe ba chữ “đại ngốc” vang đi vang lại, như thể chui tọt vào óc, xoay vòng vòng trong đầu.

Rõ ràng bị chửi đến nỗi tức lộn ruột.

Tôi gào thêm mấy câu bằng sức lực còn sót lại, cảm thấy cả thân thể đều thư thái. Kết quả là… say hơn.

Trong mắt tôi, con tôm cay trên tay hóa thành hàng nghìn con. Còn trước mặt tôi, bỗng hiện ra… vô số phiên bản Chu Tri Đình.

Nụ cười bất lực mà dịu dàng…

Cái con khỉ ấy!

Tôi vung tay, ném con tôm cay trong tay thẳng vào mặt anh ta: “Đồ đại ngốc nhà anh!!!”

Chu Tri Đình vội nhắm mắt lại, trong lòng thì nghĩ: Cô ấy say rồi mà ném vẫn trúng, chẳng lẽ là giả say?!

Đợi đến khi cảm giác thứ gì đó trượt xuống khỏi mặt, anh mới dám mở mắt ra.

Mi mắt lập tức bỏng rát.

Tốt lắm, đúng là tôm cay chính hiệu, độ cay này quá đạt chuẩn rồi!

Anh tiện tay rút tờ khăn giấy lau qua loa, không vội đi rửa mặt, mà cúi xuống bế cô gái vừa chửi mình, vừa ném mình vào phòng ngủ.

Anh đắp cô lên giường, lấy khăn ấm lau mặt cho cô, đắp chăn cẩn thận xong mới quay lại nhà vệ sinh rửa mặt.

Chỗ bị tôm ném trúng đỏ ửng lên vì cay.

Chu Tri Đình nhìn mình trong gương một lúc, liếm nhẹ má, tự nhủ:“Coi như là em trả đũa vụ ban ngày anh mắng em… huề rồi nhé.”

Sau đó, anh xuống tầng, dọn sạch đống bừa bộn trong phòng khách.