Chương 2 - Người Thế Thân Và Bí Mật Chưa Kể

06

Ký hợp đồng xong, thanh toán đầy đủ, tôi quay lại biệt thự.

Trước cổng có một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, khí chất cao quý, đang mở cửa chuẩn bị bước vào.

Chỉ cần nhìn bóng lưng, tôi đã nhận ra là ai.

Chu Tri Vũ.

Khu biệt thự cao cấp thế này thì làm gì có trộm cắp huống hồ lại là “trộm” mở được cửa nhà Chu Tri Đình?

Ơ… thế là tôi đi nhầm nhà, hay cô ta đi nhầm?

Tôi nhìn quanh một vòng xác nhận lại địa chỉ, chắc chắn không sai, thế là tôi bước vào và cất tiếng chào: “Chào cô ~ Cô Chu đột nhập nhà riêng như thế này, là có chuyện gì à?”

Chu Tri Vũ quay lại nhìn tôi, chẳng mấy ngạc nhiên.

Ánh mắt cô ta quét từ trên xuống dưới người tôi, như tia X-ray, rồi thản nhiên nói: “Cô đã biết tôi họ Chu, vậy chắc cũng biết tôi là ai.”

“Biệt thự này vốn là tôi ở, mật mã do tôi đặt.” “Cô bảo tôi đột nhập? Sao có thể?”

Khóe miệng tôi giật nhẹ.

Chu tổng bá đạo kia nuôi chim hoàng yến và vợ chính thất… dùng chung một cái lồng à?

Giờ thì ngại quá rồi đó.

Tôi cười đáp lại theo kiểu y hệt cô ta: “Vậy mời cô cứ tự nhiên.”

Nếu muốn ngủ lại đây đêm nay, thì tôi nhường phòng ngay nhé ~

07

Chu Tri Vũ hơi nghẹn lời, có vẻ không ngờ tôi lại phản ứng kiểu này.

Cô ta đến là để tuyên bố chủ quyền, ai ngờ tôi lại tỏ vẻ không quan tâm.

Tôi cũng mặc kệ cô ta, thay dép rồi định lên lầu nghỉ. Chạy một chuyến ra tận ngoại ô, mệt rã người.

“Cô sống cũng thoải mái nhỉ.”

Vừa bước lên vài bậc cầu thang thì tôi nghe thấy giọng cô ta phía sau.

Tôi khựng lại, quay đầu nhìn, vẻ mặt khó hiểu.

Chu Tri Vũ lạnh nhạt nói: “Nhìn gương mặt cô, tôi như nhìn thấy bản thân ba năm trước.”

Tôi cạn lời.

Ý cô ta là tôi giống cô ta à? Nói trắng ra là tôi là bản sao mà Chu Tri Đình tìm về để thế chỗ?

Vậy thì cảm ơn nhé, lúc ký hợp đồng ba năm trước tôi đã biết rồi.

Chu Tri Vũ bỗng đổi giọng, lạnh lùng nói tiếp:“Cô không xứng với A Đình. Sớm rút lui đi, anh ấy mãi mãi chỉ thuộc về tôi.”

Tôi cười, hất tóc ra sau tai: “Không được đâu.”

Hợp đồng còn một tháng nữa mới hết hạn.

Giờ mà đi là vi phạm hợp đồng đấy, không những không nhận được phí chia tay mà còn có khi bị phạt ngược ấy chứ.

Thua thiệt như thế, tôi không làm đâu.

Chu Tri Vũ cười nhạt, giọng mang đầy vẻ châm chọc:

“Cô cứ tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Tôi chỉ thấy cô đáng thương nên mới đến nhắc nhở.”

“Dù sao cô còn trẻ, có nhiều chuyện chưa hiểu hết.”

08

Tôi: “…”

Tôi năm nay 23, trẻ thì đúng rồi.

Nhưng cái chị 26 tuổi trước mặt tôi đây lấy đâu ra cái cảm giác vượt trội thế nhỉ?

Trưởng thành quyến rũ?

Xin lỗi nhé, tiêu chuẩn bây giờ là “trẻ đẹp”.

Ngay cả ngắm trai cũng phải thích kiểu “trai ngoan dễ thương” cơ mà.

Tôi cố ý ra vẻ bất ngờ, liếc từ mặt cô ta xuống với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Tôi với cô Chu chênh nhau nhiều lắm hả? Nhìn cô tôi cứ tưởng chỉ tầm 27, 28 tuổi, bằng tuổi tổng giám đốc Chu cơ đấy!”

Trên mặt Chu Tri Vũ hiện rõ một sự cứng đờ có thể thấy bằng mắt thường.

Cô ta nhìn tôi đầy ngờ vực, giọng gần như vỡ toang: “27, 28?!” “Tôi nhìn giống 27, 28 tuổi?!”

Tôi cố nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Phải mà! Cô Chu từ gương mặt đến khí chất đều như một quý cô tuổi 27, 28 vậy, vừa tri thức lại vừa xinh đẹp.”

Có lẽ bị tôi chọc trúng dây thần kinh, sắc mặt Chu Tri Vũ tái xanh rồi hầm hầm bỏ đi.

Mỗi tội “bạch nguyệt quang” nhà Chu Tri Đình không được lịch sự cho lắm, đi mà không thèm đóng cửa hộ tôi.

Tôi đành quay lại đóng cửa, lên phòng dọn dẹp rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi nằm trên ghế xích đu, trước mắt là trời xanh mây trắng, gió nhẹ mơn man, không hề oi bức. Trong lòng là một con mèo Ba Tư trắng muốt, ngoan ngoãn để tôi vuốt ve.

Thật dễ chịu.

09

Tiếc là giấc mơ đẹp ấy lại bị Chu Tri Đình phá tan.

Tôi cảm thấy khó thở, mở mắt ra thì thấy một gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt.

Anh ta đang nhắm mắt, hôn tôi rất nghiêm túc, đến mức không nhận ra tôi đã tỉnh.

Tôi nghi ngờ anh ta định dùng cách này để mưu sát tôi đấy – tôi sắp nghẹt thở đến nơi rồi!

Tôi vươn tay ra đẩy mạnh anh ta: “Ư ư ư?!”

Chu Tri Đình khựng lại, mở mắt ra, môi rời khỏi tôi một chút, tôi cuối cùng cũng thở được.

Anh ta nhìn tôi, nửa cười nửa không, ánh mắt đầy trêu chọc: “Lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết cách lấy hơi à? Hửm?”

Tôi không nhịn được, phá luôn nhân vật mà lườm anh ta một cái trắng dã.

Nhà ai bị hôn lén mà còn đòi người ta phải biết lấy hơi tiếp chiêu lại hả trời???

Thật muốn đấm cho một phát! Chẳng qua là tôi thôi đó, nếu là người khác thì lúc tỉnh dậy đã tát cho anh bay màu rồi!

Chu Tri Đình cười khẽ. Bộ dạng tôi trợn mắt lườm nguýt như vậy, nhìn lại thấy đáng yêu.

Tôi giận đến mức mấy sợi gân đen nổi cả lên trán, suýt nữa thì muốn trở mặt.

Nhưng không được – hợp đồng vẫn còn hạn.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, dịu dàng hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Đúng là lạ thật.

Ban ngày thì “bạch nguyệt quang” của anh tới gây chuyện với tôi, Ban đêm thì chính anh tới phá giấc tôi.

Nội bộ có vấn đề thì tự giải quyết đi chứ?!

10

Bên ngoài tôi cười tươi rói, trong lòng thì chửi thầm không ngớt.

Chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Tri Đình bế bổng lên: “Gọi em dậy để ăn tối nè.”

Tôi: “…”

Cảm ơn anh nhé! Không gọi thì em ngủ tới sáng cũng được!

Ban đầu tôi cũng không thấy đói, nhưng khi ngồi vào bàn ăn thì bụng bắt đầu réo, cơn thèm ăn ập đến.

Tôi tế nhị xử lý gọn một bát cơm trắng, ăn hết một nửa phần ba món một canh, rồi mỉm cười: “Anh ăn nhiều vào nhé, em no rồi.”

Chu Tri Đình liếc qua mâm cơm, gật đầu.

Anh ta vốn là người theo chủ nghĩa “ăn không nói, ngủ không trò chuyện”, tiếp tục ăn uống trong im lặng và đầy tao nhã.

Tôi ngồi đối diện, an tĩnh quan sát.

Không thể phủ nhận một điều: Trai đẹp, làm gì cũng đẹp.

Ngay cả khi đang ăn cơm, nhìn vẫn thấy mê ly.

Tôi cứ ngồi như thế, mỉm cười nhẹ nhàng, ngắm nhìn Chu Tri Đình “xử lý” thêm hai bát cơm trắng cùng phần còn lại của ba món một canh.

Tôi biết là anh ta vẫn còn kiêng dè.

Vì ăn tối không nên ăn quá nhiều, chứ bình thường khẩu phần của anh ta ít cũng phải ba bát cơm mới đủ.

Tôi không khỏi nhớ lại dáng vẻ “thần tiên tỷ tỷ” của Chu Tri Vũ lúc ban ngày, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc:

Không lẽ lý do Chu Tri Đình mãi không lên được làm nam chính, là vì anh ta ăn khỏe quá? Chu Tri Vũ thấy mất mặt khi dắt anh ta ra ngoài?

11

Chu Tri Đình đặt bát đũa trống không xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi đang nhìn anh ta với nụ cười đầy quái dị.

Nếu phải mô tả kỹ càng thì đó là: thương hại, hả hê, và một chút ngây ngô kiểu đang xem kịch vui.

Anh ta im lặng mất vài giây.

Chẳng lẽ việc anh ăn cơm cũng bị tôi nhìn như một màn biểu diễn?

Tôi vội hoàn hồn, để che giấu biểu cảm lúc nãy, liền đứng dậy tỏ vẻ đảm đang: “Để em dọn bàn.”