Chương 5 - Người Thay Thế Trong Đám Cưới

9

“Dịch Kình Thâm! Nếu anh để Ôn Lâm Tĩnh mổ cho Ôn Ngọc Hằng, cô ấy sẽ chết đó!”

Tôi gào lên, nhưng hai vai đã bị hai tên vệ sĩ giữ chặt.

Một người khác cầm thanh sắt, nện mạnh vào ống chân tôi.

Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên rõ mồn một trong phòng bệnh—xương chân tôi gãy nát.

Trên giường bệnh, ngón tay của cô gái khẽ run nhẹ, nhưng không ai để ý đến.

Tôi đau đến mức gần như nghẹt thở, nhưng vẫn gắng gượng phát ra tiếng nói cuối cùng:

“Trên đời này chỉ có tôi có thể cứu được Ôn Ngọc Hằng… nếu anh đắc tội với tôi, anh nhất định sẽ hối hận…”

Ngay trước khi mắt tôi nhắm lại, tôi thấy Ôn Ngọc Hằng được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Đèn xanh sáng lên.

Tôi chìm vào bóng tối.

Ôn Ngọc Hằng, tôi không cứu được em.

Tôi cũng không cứu nổi chính mình.

Vệ sĩ lôi tôi vào một phòng bệnh khác, máu từ chân tôi nhuộm đỏ cả tấm ga trắng.

Tôi rơi vào một giấc mơ rất dài, rất sâu.

Trong mơ, tôi thấy mình ở một phòng thí nghiệm ở nước ngoài, xung quanh là những người mặc áo blouse trắng.

Mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn tôi nhỏ giọt dung dịch vào bình thủy tinh, đến khi chất lỏng trong đó phản ứng như mong muốn.

Họ vỗ tay, ôm lấy tôi:

“Đường Sơ, giỏi lắm!”

Một người đàn ông trung niên bước đến bên cạnh, vỗ vai tôi đầy tự hào:

“Không hổ là học trò xuất sắc nhất của tôi—Đường Sơ, nghiên cứu của em đủ sức gây chấn động toàn thế giới. Đây sẽ là một cột mốc mới trong lĩnh vực tổn thương não.”

“Cảm ơn thầy, nhưng em nghĩ vẫn còn thiếu thứ gì đó. Mong thầy cho em thêm thời gian.”

“Em định cải tiến ra sao?”

“Em muốn kết hợp với Đông y, nên em phải về nước một chuyến.”

“Về đi con. Thầy tin em sẽ mang về một phương án hoàn hảo nhất.”

Tôi lên máy bay về nước, trở thành giáo sư thỉnh giảng tại bệnh viện thành phố.

Họ nói, có một bệnh nhân bị tổn thương não rất phù hợp với nghiên cứu của tôi.

Trong căn phòng ấy, tôi gặp một cô gái.

Cô ấy tên là Ôn Ngọc Hằng, gương mặt giống tôi đến bảy phần.

Và cô ấy lại chính là chị gái của Ôn Lâm Tĩnh.

Tôi và Ôn Lâm Tĩnh từng là đối thủ không đội trời chung khi còn du học—mọi thứ đều phải cạnh tranh.

Suất vào nhóm nghiên cứu của giáo sư Jos chỉ có một người, cuối cùng ông ấy chọn tôi.

Ôn Lâm Tĩnh giận dữ cắt đứt hết liên lạc với mọi người rồi trở về nước.

Tôi từng nghĩ, đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.

10

Ngay dưới toà nhà khu A, tôi tình cờ gặp một người đàn ông.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt anh ta nhìn thấy tôi, ánh nhìn sắc lạnh như có lưỡi dao lập tức chiếu thẳng về phía tôi.

Tôi không biết anh ta là ai, nhưng bản năng mách bảo tôi—phải tránh xa người này.

Thế nhưng anh ta lại như cái bóng, xuất hiện bên cạnh tôi với tần suất ngày càng nhiều.

Tôi quyết định tìm anh ta nói rõ mọi chuyện, vạch ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Thế nhưng sau khi uống xong ly cà phê đó, tôi liền mê man ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi mở mắt ra, cảm giác như đang ở trong một phòng điều trị, trước mắt là một chiếc đồng hồ quả lắc đang đung đưa.

Người đang cầm chiếc đồng hồ ấy—bên tai phải có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.

“Em là Ôn Ngọc Hằng, vợ của Dịch Kình Thâm…”

“Tôi là Ôn Ngọc Hằng…”

Tôi lẩm bẩm cái tên đó, và ngay lúc tôi gần như tin vào thân phận ấy, sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, giọng nói trở nên nghiêm khắc:

“Em không phải là Ôn Ngọc Hằng! Em là Đường Sơ, tỉnh lại đi, Đường Sơ…”

“Tôi là… Đường Sơ!”

Tôi choàng tỉnh, thở hổn hển. Đứng cạnh tôi lúc này, chính là người bác sĩ có vết bớt hình trăng lưỡi liềm bên tai phải.

“Em đã nhớ ra mình là ai chưa?”

Anh ta cất đồng hồ vào túi áo:

“Tôi từng nói rồi mà, tôi sẽ đưa em trở về nơi em thuộc về.”

“Anh là ai?”

Người đàn ông bế tôi đặt lên xe lăn:

“Anh tên là Yến Tầm, là một chuyên gia thôi miên. Năm đó là Dịch Kình Thâm ép anh phong tỏa ký ức của em.”

Tôi gật đầu:

“Tôi nhớ ra rồi… nhưng sao bây giờ anh lại muốn giúp tôi?”

“Chỉ là… anh muốn sửa sai.”

Anh ta nhìn chân tôi bị thương, cả vết rạch do Dịch Kình Thâm cố ý để lại sau lưng:

“Xin lỗi em.”