Chương 9 - Người Thay Thế Tình Yêu
Rõ ràng anh đang ở cùng với người trong lòng, vậy mà trong đầu lại toàn là hình bóng của Ôn Sơ Hàn.
Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Câu nói buổi trưa hôm nay của cô rốt cuộc là gì?
Tịch Lệnh Thành vô cùng hối hận vì lúc đó đã không nghe cho rõ.
Nhưng sự thật quá rõ ràng — Ôn Sơ Hàn không phải chỉ vì giận dỗi mà rời đi.
Anh vô thức đặt tay lên ngực, chỗ tim truyền đến từng đợt đau đớn như thể mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Tịch Lệnh Thành không còn tâm trí đâu để lo cho Lâm Du Nhiên, tiện tay chỉ đại một người giúp việc:
“Du Nhiên, có chuyện gì thì cứ hỏi cô ấy. Anh còn việc phải xử lý, không thể ở lại với em.”
Nói xong, chưa kịp để cô níu kéo, anh đã cầm lấy chìa khóa xe, bước nhanh ra cửa.
Lúc đó, rốt cuộc Ôn Sơ Hàn đã nói gì?
Anh nôn nóng muốn biết đến phát điên.
Trong đầu hiện lên vô số mảnh âm thanh vụn vặt, nhưng không cách nào ghép lại hoàn chỉnh.
Tại trung tâm giám sát giao thông đội cảnh sát giao thông Kinh Bắc, Tịch Lệnh Thành liên tục xem đi xem lại đoạn video có hình ảnh Ôn Sơ Hàn.
Trong video, gió nhẹ thổi tung vạt áo của cả hai, đan vào nhau như cảnh trong phim thần tượng.
Nếu bỏ qua nét mặt của hai người, cảnh tượng đó xứng đáng lên màn ảnh rộng quốc tế.
Nhưng không ai ở đó còn tâm trí thưởng thức.
Chuyên gia đọc khẩu hình đang hỗ trợ giải mã lời nói của Ôn Sơ Hàn lúc đó.
“Tịch Lệnh Thành, thật ra em cũng giống anh, chỉ xem anh như người thay thế. Bây giờ anh không còn giống người em thích nữa, nên chúng ta chia tay—”
“Tịch Lệnh Thành, chúng ta chia tay đi, mãi mãi không gặp lại.”
Chỉ hai câu đơn giản, từng chữ từng chữ như đập thẳng vào tim Tịch Lệnh Thành.
Như lưỡi dao bén, đâm sâu vào tim anh, xoáy mạnh không buông, khiến cả trái tim anh rách toạc đẫm máu.
Cả người anh đứng ngây tại chỗ, tai ù đi, gần như không dám tin vào những gì vừa nghe được.
“Làm sao có thể? Cảnh sát Trần, anh chắc chắn không phiên dịch sai chứ?”
Chưa kịp để cảnh sát Trần đáp lời, Tịch Lệnh Thành đã lẩm bẩm như người mất hồn:
“Không thể nào… Không thể nào!”
“Sao anh lại có thể là người thay thế? Ôn Sơ Hàn, em đang đùa anh đúng không? Trò đùa này chẳng vui chút nào!”
Trong mắt Tịch Lệnh Thành bốc lên ngọn lửa giận dữ, vô số ký ức ùa về như sóng trào.
Giọng anh ngày càng mất tự tin.
Trước kia Ôn Sơ Hàn yêu anh đến vậy, yêu cuồng nhiệt, không hề quan tâm đến việc anh vẫn nhớ nhung người khác.
Suốt bốn năm, tình yêu cô dành cho anh rõ ràng đến mức muốn cả thế giới đều biết.
Thậm chí chính anh suýt nữa cũng lung lay trước cô mà buông bỏ Lâm Du Nhiên.
Tình yêu mãnh liệt như thế… làm sao có thể là giả?
Nếu cô không yêu anh, vậy những bức tranh kia là gì?
Anh không ngừng tự nhủ, cố gắng thuyết phục bản thân tin rằng Ôn Sơ Hàn có yêu anh.
Thế nhưng càng nghĩ vậy, những ký ức tưởng như hoàn mỹ ngày xưa lại càng lộ ra đầy sơ hở — ngọt ngào đến mức không thật.
Khi Tịch Lệnh Thành còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, một cảnh sát đặc nhiệm bước vào.
“Bác Trần, con vừa làm nhiệm vụ về, mẹ bảo con tiện đường đến đón bác về nhà, bác cũng sắp tan ca rồi đúng không?”
Tiểu Trần — con trai của chuyên gia khẩu hình Trần — vốn quen biết với đám cảnh sát giao thông, nên tự nhiên đi vào.
Vừa nhìn thấy mặt Tịch Lệnh Thành, cậu ta lập tức sững người.
Rõ ràng là một người đàn ông to cao thô kệch, vậy mà lại không kìm được đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào, lao đến ôm chầm lấy Tịch Lệnh Thành.
“Lão đại, anh sống lại rồi sao?!”
“Anh có biết năm xưa đám anh em chúng tôi nhớ anh đến mức nào không? Chỉ tiếc là giờ cảnh còn người mất. Nhưng anh còn sống, đó đã là tin tốt nhất rồi. Tôi biết mà, anh lợi hại như thế, lại còn có người quan trọng giấu trong lòng không nỡ hy sinh, sao có thể chết được chứ?”
Tiểu Trần vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi xuống.
Lông mày Tịch Lệnh Thành nhíu chặt thành hình chữ xuyên, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, lập tức đẩy anh ta ra.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu nhận nhầm người rồi. Tôi không phải lão đại của cậu, tôi là Tịch Lệnh Thành, họ Tịch của Tịch thị.”
Giọng nói lành lạnh vang lên, khiến Tiểu Trần sực tỉnh lại.
Anh ta lập tức lùi lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác đánh giá Tịch Lệnh Thành hết lần này đến lần khác, đồng tử sắc bén hơi nheo lại, mang theo áp lực vô hình.
Thế nhưng khí thế trên người Tịch Lệnh Thành cũng chẳng hề kém cạnh.
Tiểu Trần nhìn sang cảnh sát Trần – cha mình – trao đổi ánh mắt vài lần, xác nhận thân phận của Tịch Lệnh Thành không có vấn đề, lúc này mới áy náy mở miệng:
“Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người. Tôi là Trần Hoa, từng là lính đặc chủng chuyển ngành sang đặc cảnh. Anh rất giống lão đại trước đây của tôi, nhất là đôi mắt. Chỉ là có thêm vết sẹo này thì không còn giống lắm nữa. Vừa rồi là tôi quá xúc động.”
Nghe vậy, tim Tịch Lệnh Thành như rơi xuống đáy vực.
Một cảm giác bất an lởn vởn trong lòng, anh vô thức siết chặt nắm đấm, đôi mắt sâu thẳm lập lòe ánh sáng không rõ ràng, giọng khàn khàn cất lên:
“Lão đại mà cậu nói… tên là gì? Trông như thế nào? Giống tôi đến mức nào? Có ảnh không?!”
Anh túm chặt cổ áo Trần Hoa, truy hỏi, nỗi hoảng loạn trong lòng khiến anh gần như không còn lý trí.
Trần Hoa lập tức đẩy anh ra một cách cảnh giác.
“Xin lỗi, đây là bí mật quân sự. Anh không có tư cách biết.”
Vừa định rời đi, Trần Hoa lại thấy hình ảnh một người phụ nữ trên màn hình máy tính.
“Chị dâu? Mọi người điều tra cô ấy làm gì vậy?”
Ánh mắt Tịch Lệnh Thành tối sầm lại, chăm chăm nhìn Ôn Sơ Hàn trên màn hình, lòng rối như tơ vò, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:
“Cậu nói chị dâu… là Ôn Sơ Hàn?”
Trần Hoa vô cùng bất ngờ, gật đầu xác nhận.
“Thật không ngờ còn có thể gặp lại cô ấy ở Kinh thị. Cô ấy và lão đại từng yêu nhau sâu đậm như vậy, thế mà… ông trời thật tàn nhẫn, lại chia rẽ đôi người yêu nhau bằng cái chết.”
Anh ta thở dài không thành tiếng, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Tịch Lệnh Thành lại im lặng đến đáng sợ, chỉ cảm thấy tất cả những gì anh tin tưởng bấy lâu nay, đều bị đập nát không thương tiếc.
Thì ra… Ôn Sơ Hàn thật sự chưa từng yêu anh.
Cô nói coi anh là người thay thế là thật, không yêu anh là thật, không bận tâm cũng là thật.