Chương 6 - Người Thay Thế Tình Ái
Thì ra là… đang ngại.
Tôi đưa tay nhận bó hoa, nhỏ giọng lầm bầm:
“Còn nói là muốn ôm em cơ mà, đồ nhát gan.”
Tạ Khâm sững người.
Bỗng buông tay khỏi cần kéo vali, đứng thẳng dậy.
Sau đó như một cái máy, anh vươn tay ra.
Một tay vòng qua sau gáy tôi, tay còn lại đặt lên eo.
Rồi nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.
Vì chiều cao chênh lệch, đầu tôi vừa vặn tựa vào cằm anh.
Tim anh đập nhanh như thể có người đang gõ trống trong lồng ngực.
Từng nhịp, từng nhịp, truyền thẳng đến tim tôi.
“Anh không phải đồ nhát gan.”
Cánh tay ôm tôi càng siết chặt hơn:
“Em nói nữa là… anh hôn em đấy.”
Hơi thở ấm nóng, giọng khàn khàn lướt qua vành tai, từng chữ mang theo luồng điện nhỏ len lỏi.
Người qua lại vội vàng, thỉnh thoảng có vài ánh mắt nhìn sang.
Nhưng tôi chẳng quan tâm, ngẩng đầu, kiễng chân, cười nói:
“Vậy thì anh hôn đi.”
Tạ Khâm khựng lại một giây, cổ họng vô thức nuốt xuống một cái.
Đang định cúi đầu xuống thì sau lưng vang lên một tiếng:
“Woa mệt chết tôi rồi! Tạ Khâm, cậu không có tình nghĩa gì hết, sao có thể bỏ tôi lại rồi một mình đến đón Sơ Di hả?”
15
Tôi và Tạ Khâm cùng lúc sững người.
Ngay sau đó, tôi chỉ cảm thấy khóe môi mình nóng lên.
Kế tiếp, cả đầu tôi bị một bàn tay lớn che lại, ôm sát vào ngực anh.
“Ồ, xem ra hai người rất hài lòng về nhau nhỉ.” Chu Dật bước đến gần, cười toe:
“Sơ Di, tôi là Chu Dật đây, cuối cùng cũng gặp rồi.”
Tôi vừa cựa đầu, liền bị Tạ Khâm ấn về chỗ cũ.
Chu Dật không thấy được mặt tôi, liền tỏ vẻ bất mãn:
“Không phải chứ, mới tí đã che rồi, nhìn một cái cũng không cho à?”
“Không cho.” Tạ Khâm giọng lạnh như băng, “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Chu Dật cười chửi một câu:
“Được rồi được rồi, tôi đâu có tranh với cậu.”
“Thấy sắc quên bạn, tôi đi là được chứ gì.”
Dù nói vậy, ánh mắt Chu Dật vẫn dán chặt vào tôi không rời.
Tạ Khâm lạnh mặt quát:
“Nhìn gì nữa, đi đi!”
Chu Dật thầm nghĩ: Mẹ nó, giống y như chó giữ xương.
Bị Tạ Khâm phũ mấy lần, Chu Dật cũng tức lắm.
Nhưng đúng là không ngờ thân hình của Thẩm Sơ Di lại đẹp đến thế, chân dài trắng nõn.
Chỉ là không biết mặt mũi ra sao.
Dù có đẹp đến mấy, cũng không thể đẹp hơn cô gái kia được.
Nghĩ vậy, Chu Dật cũng thấy thoải mái hơn chút, không tự rước nhục vào người nữa, lặng lẽ rời đi.
16
Vì ngày mai mới chính thức nhập học nên tối nay tôi chỉ có thể ở khách sạn.
Khách sạn gần trường không có gì quá sang, may mà vẫn sạch sẽ.
Khi làm thủ tục nhận phòng, Tạ Khâm đi cùng tôi, lễ tân tưởng rằng chúng tôi ở cùng nhau.
“Anh gì ơi, làm phiền đưa chứng minh nhân dân để em đăng ký luôn nhé.”
Tôi vội vàng giải thích:
“Anh ấy không ở, chỉ cần ghi tên một mình tôi là được rồi.”
Lễ tân nhìn tôi, rồi lại nhìn anh.
Trên mặt hiện lên nét tinh ranh kiểu “biết hết nhưng không nói”:
“Vâng, được ạ.”
Tôi và Tạ Khâm liếc nhau một cái.
Sau đó vội vàng nhìn sang hướng khác.
Chậc.
Không khí bây giờ, sao lại khiến người ta có cảm giác nếu không làm gì đó… thì uổng phí cái hiểu lầm này quá nhỉ.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, để mặc Tạ Khâm kéo tay mình đi về phía trước.
Vào đến phòng, anh ấy lập tức kiểm tra xem có camera quay lén không.
Sau khi xác định an toàn, lại lấy ra ga trải giường và vỏ chăn dùng một lần.
Tôi đứng bên cạnh, lén lút nhìn nghiêng gương mặt của Tạ Khâm.
Sống mũi này… cao và thẳng quá.
Không lẽ là đi sửa rồi?
Còn đường viền hàm kia…
Không lẽ đã làm nâng cơ rồi?
Sao không thấy chút dấu vết nào hết vậy trời.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thán: ngoài đời thật mà có người như vậy tồn tại sao?
Mà lại còn là bạn trai của tôi nữa.
Chậc chậc.
Tôi đúng là giỏi thật.
Đang nhìn mê mẩn thì Tạ Khâm bỗng quay đầu lại.
Bị bắt quả tang đang “mê trai”, tôi không khỏi chột dạ:
“Ơ… sao, sao thế?”
Tạ Khâm nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Tôi nhìn chiếc giường, rồi lại nhìn anh.
Đầu óc vừa dọn sạch mớ suy nghĩ “đen tối” thì lại bị chiếm lĩnh lần nữa.