Chương 4 - Người Thay Thế Của Tình Yêu
“Ba năm rồi còn chưa quên, tội ghê.”
“Chị Lâm thật rộng lượng, chẳng thèm chấp chuyện năm xưa cô ta bắt nạt chị nữa.”
Tôi tắt ứng dụng, nói với trợ lý: “Báo cho Cận Dục Sinh, có thể bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn rồi.”
Trợ lý sững sờ: “Anh Cận… thực sự đồng ý phối hợp sao?”
Tôi cười khẽ: “Anh ấy không phải phối hợp. Anh ấy thật lòng muốn cưới tôi.”
Phải, Cận Dục Sinh không phải cái tên tôi bịa ra để đối phó dư luận.
Anh là chuyên viên đầu tư tài chính tôi quen ở Milan – chín chắn, điềm tĩnh, tôn trọng công việc của tôi, chưa từng hỏi tôi một câu về quá khứ.
Anh biết chuyện giữa tôi và Tiêu Hi Dã, chỉ nói đúng một câu:
“Đó là thanh xuân của em, không phải xiềng xích của em.”
Người đàn ông như vậy, mới xứng đáng với tôi của hiện tại.
Nửa sau buổi tiệc, tôi ra ban công hóng gió.
Lại tình cờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc — Vương Tiêu, bạn nối khố của Tiêu Hi Dã.
“Dạo này anh Tiêu thảm lắm.” – Hắn uống một ngụm whisky, giọng lè nhè.
“Cưới phải bà tổ, ba hôm hai trận. Lần trước mẹ anh ấy nhập viện, cô ta còn livestream múa trong quán bar, nói gì mà ‘dùng nghệ thuật chữa lành thế giới’.”
“Ha ha ha!” – đám người xung quanh phá lên cười.
“Anh Tiêu đúng kiểu mất cả chì lẫn chài.”
“Hồi đó còn khoe khoang tình yêu đích thực các kiểu, giờ nhìn mà xem – đúng là một thằng đàn bà đội váy, não toàn bã đậu.”
“Còn cái Lâm Chiêu Nguyệt đó – chân què chưa đủ, đầu chắc cũng chập mạch. Cứ tưởng cả thế giới xoay quanh mình chắc?”
Tiêu Hi Dã ngồi trong bóng tối, không nói gì.
Trước đây anh ta còn sẽ phản bác:
“Các cậu không hiểu cô ấy! Cô ấy khác biệt!”
Giờ thì ngay cả sức để biện hộ… cũng không còn.
Chỉ im lặng uống hết ly này đến ly khác, mắt đờ đẫn, trống rỗng.
Có người cố ý hỏi:
“Anh Tiêu, có hối hận không?”
Anh ta khẽ cười, như tự giễu, rồi nói nhỏ:
“Nếu được làm lại một lần… tôi nhất định sẽ trân trọng Nguyệt Lê cho thật tốt.”
Câu nói ấy, nhanh chóng bị người trong tiệc lan truyền.
Hôm sau, hashtag #TiêuHiDãHốiHậnHủyHôn lại lần nữa leo top tìm kiếm.
Ngay lập tức, Lâm Chiêu Nguyệt đăng bài dài phản pháo:
“Tình yêu không có chữ ‘nếu’. Tôi tôn trọng quá khứ của anh ấy, nhưng cũng xin thế giới hãy tôn trọng hiện tại của tôi.
Có những người, luôn muốn biến mình thành nhân vật chính trong câu chuyện của người khác.
Nhưng thật ra… họ chỉ là vai phụ mà thôi.”
Cô ta lại một lần nữa khoác lên mình chiếc áo “nạn nhân bao dung rộng lượng”.
Nhưng lần này… không ai tin nữa.
Bởi cả thành phố đều biết rõ —
Một mặt thì nhận tiền của nhà họ Tiêu, mặt khác lại mắng họ “dùng tiền làm vấy bẩn tình yêu”;
Một mặt rao giảng “độc lập”, mặt khác lại dựa hơi Tiêu Hi Dã để nhận hợp đồng quảng cáo;
Một mặt nói “không màng danh lợi”, mặt khác lại úp mở xin donate trên livestream.
Cái gọi là “cao quý” của cô ta, sớm đã thủng lỗ chỗ.
Kết thúc tiệc, tôi ngồi xe về nhà.
Trên đường, Tiểu Hạ không kìm được hỏi:
“Tiểu thư, cô thật sự không hận họ sao?”
Tôi nhìn ánh đèn neon trôi qua ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp:
“‘Hận’ là một cảm xúc quá nặng, phải để dành cho những người xứng đáng.”
“Tiêu Hi Dã không xứng. Lâm Chiêu Nguyệt lại càng không.”
“Tôi chưa từng yêu anh ta. Thanh mai trúc mã không đồng nghĩa với tình yêu. Tôi chỉ quen có anh ta bên cạnh, giống như quen với một chiếc áo khoác cũ.”
“Nhưng hôm anh ta xé nát hôn ước, điều khiến tôi đau, không phải là vì mất đi tình yêu—mà là vì tôi bị biến thành một trò cười.”
“Còn bây giờ? Đến làm trò cười… tôi cũng lười.”
Tiểu Hạ im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp:
“Còn anh Cận… là thật à?”
Tôi bật cười:
“Em nghĩ sao?”
“Em nghĩ là thật.” — cô ấy đáp, “Vì mỗi lần chị nhắc đến anh ấy… mắt chị phát sáng.”
Phải, phát sáng thật.
Bởi vì Cận Dục Sinh sẽ không để tôi đứng một mình dưới cơn mưa suốt một tiếng đồng hồ;
Sẽ không đẩy tôi vào tâm bão dư luận chỉ để chứng minh cái gọi là “tình yêu chân thành”;
Lại càng không bao giờ giẫm nát lòng tự trọng của tôi trước mặt cả thế giới.
Anh ấy tôn trọng tôi, ủng hộ tôi, yêu chính con người tôi.
Chứ không coi tôi là “quá khứ sai lầm” cần vứt bỏ cho nhanh.
Sang tháng thứ hai tôi trở về nước, nhà họ Tiêu chính thức tuyên bố:
Không còn công nhận danh phận “bà Tiêu” của Lâm Chiêu Nguyệt nữa, trừ khi cô ta dừng mọi hoạt động công khai và dọn về biệt thự chính.
Lâm Chiêu Nguyệt từ chối.
Cô ta khóc lóc trên livestream:
“Họ muốn dùng tiền để kiểm soát tôi! Nhưng linh hồn tôi… không thuộc về bất kỳ ai!”
Kết quả là, ông Tiêu trực tiếp đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng của cô ta, bao gồm cả khoản tiền sính lễ ba trăm triệu đang ký gửi.
Nguồn tiền lập tức cạn sạch.
Tiền nhà không đủ trả, sân khấu nhỏ đóng cửa, đến son phấn cũng không mua nổi.
Tiêu Hi Dã, giữa những tiếng cười nhạo của đám bạn, ngày càng im lặng.
Có người hỏi thẳng mặt:
“Anh Tiêu, giờ anh còn nghĩ cô ta là ‘ánh sáng soi rọi linh hồn mục ruỗng’ của anh không?”
Anh ta không trả lời, chỉ siết ly rượu đến mức phát ra tiếng “rắc rắc”.
Và khoảnh khắc ấy, cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ—
Lâm Chiêu Nguyệt không phải là ánh sáng.
Cô ta là lửa.
Lửa đã thiêu rụi lý trí của anh ta, thiêu tan cả gia đình anh ta, và đốt sạch luôn ảo tưởng về “tình yêu thuần khiết” mà anh ta từng tin tưởng.
Chương 4
Nhà tôi và nhà họ Tiêu là hàng xóm lâu năm, cùng khu biệt thự, cách nhau hai dải cây xanh.
Sau khi trở về nước, tôi hiếm khi chủ động hỏi han gì về họ, nhưng vẫn không tránh được việc ba mẹ thỉnh thoảng lôi ra than thở.
Tối đó ăn cơm, mẹ vừa gắp rau cho tôi vừa lắc đầu thở dài:
“Con với Hi Dã lớn lên cùng nhau, học trường giống nhau, mời gia sư giống nhau… sao mà mắt nhìn người lại khác nhau đến vậy?”
Cha tôi buông đũa xuống, giọng mang theo chút may mắn:
“May mà không cưới. Không thì giờ nhà mình cũng bị kéo vào mớ bòng bong đó rồi.”
Họ đang nói về Lâm Chiêu Nguyệt.
Từ ngày nhà họ Tiêu khóa toàn bộ tài khoản của cô ta, cuộc sống cô ta tụt dốc không phanh.
Căn hộ cũ thuê ở khu bình dân thì bị đòi tiền nhà liên tục, buổi diễn sân khấu nhỏ không ai quan tâm vì không còn danh xưng “bà Tiêu”, đến mấy KOL từng nịnh hót cô ta cũng lần lượt tránh xa.
Nhưng cô ta vẫn cố gồng.
Ngày nào cũng mặc chiếc váy dài màu nhạt bạc màu vì giặt quá nhiều, chen chúc tàu điện ngầm đi làm, thỉnh thoảng bị chụp lại còn cố gượng cười với ống kính, nói câu:
“Bình dị mới là chân thật.”
Cho đến khi em trai cô ta — Lâm Chiêu Minh — tìm đến tận nơi.
Lâm Chiêu Minh nhỏ hơn cô ta năm tuổi, không có công việc ổn định, cả ngày ăn chơi lêu lổng. Nghe tin chị mình gả vào hào môn, nhận ba trăm triệu tiền sính lễ, liền mò đến tận nơi, mở miệng đòi nửa tỷ.
“Chị à,” — hắn ngồi chễm chệ trong căn phòng trọ chưa đến năm mươi mét vuông của Lâm Chiêu Nguyệt, bắt tréo chân, vẻ mặt đương nhiên —
“Em mới quen bạn gái, cô ấy muốn có nhà riêng trong trung tâm làm nhà tân hôn. Giờ chỉ thiếu năm mươi triệu thôi. Chị là bà Tiêu rồi mà, số tiền đó chẳng là gì, đúng không?”
Lâm Chiêu Nguyệt đang nấu mì gói, nghe vậy liền khựng lại, quay đầu, mặt lạnh như băng:
“Chị không có tiền.”
“Không có?” — Lâm Chiêu Minh bật cười khẩy, “Tiêu Hi Dã đưa chị ba trăm triệu đó thôi! Đừng có làm bộ nghèo với em. Em hỏi kỹ rồi, tiền đó là tài khoản ký gửi, chị rút lúc nào chẳng được!”
“Đó là tấm lòng của Hi Dã, không phải để em đem đi tiêu xài.” — Lâm Chiêu Nguyệt đặt tô mì xuống, giọng nghiêm nghị —
“Chị có thể giúp, nhưng không thể lấp hố không đáy. Cho cá không bằng cho cần câu. Nếu em không có bản lĩnh, đưa tiền cũng chỉ hại em thêm.”
“Hại em á?” — Lâm Chiêu Minh bật dậy, chỉ tay vào mặt chị mình, chửi ầm lên:
Lâm Chiêu Nguyệt, chị vô lương tâm vừa thôi! Hồi nhỏ nhà mình nghèo, ba mẹ nhịn ăn nhịn mặc cho chị học múa, giờ chị lên đời rồi thì mặc kệ tụi em? Ba trăm triệu đó chị cho em năm mươi triệu thì đã sao?”
“Chị nói rồi, không có.” — Lâm Chiêu Nguyệt kiên quyết, “Thành công của chị là nhờ chính chị, không phải nhờ gả vào nhà giàu. Chị không dùng tiền của nhà chồng, càng không để em làm liên lụy đến nhà họ Tiêu.”
Câu nói đó chọc giận Lâm Chiêu Minh.
Hắn đùng đùng đạp cửa bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu:
“Chị cứ chờ đó! Chị không cho, thì em tự đi lấy!”
Lâm Chiêu Nguyệt chắc tưởng hắn chỉ hù dọa.
Cô ta quên mất, cha mẹ mình còn tham lam hơn cả em trai.
Ba ngày sau, trước cổng tòa nhà tập đoàn Tiêu thị, xảy ra một vụ náo loạn kinh thiên động địa.
Lúc đó tôi đang họp video tại công ty, thảo luận hướng thiết kế cho mùa mới của Moon. Trợ lý Tiểu Hạ bất ngờ xông vào, sắc mặt trắng bệch:
“Tiểu thư, dưới lầu… có chuyện rồi!”
Tôi nhíu mày:
“Chuyện gì?”
“Ba mẹ và em trai của Lâm Chiêu Nguyệt… dắt theo cả đám họ hàng, mặc đồ tang, ngồi lì trước cổng tập đoàn Tiêu thị!” — Tiểu Hạ nói như bắn súng liên thanh —
“Giơ biểu ngữ, hét lên ‘con gái vong ân bội nghĩa’, ‘con dâu hào môn ép cha mẹ đến chết’! Báo chí kéo tới đông lắm!”
Tôi sững người vài giây, rồi hiểu ra.
Sự “cao quý” của Lâm Chiêu Nguyệt… cuối cùng cũng bị chính gia đình ruột thịt của cô ta xé toạc.
Tôi tạm dừng cuộc họp, bước tới cửa sổ sát đất nhìn xuống.
Tòa nhà Tiêu thị là công trình biểu tượng ở trung tâm thành phố, lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Nhưng lúc này, khu vực bên trái cổng chính bị bao vây đến không kẽ hở. Một đám người mặc đồ tang màu trắng quỳ rạp dưới đất, phía trước là di ảnh đen trắng, tiếng gào khóc vang khắp cả con phố.
Mẹ Lâm Chiêu Nguyệt ngồi ngay hàng đầu, đập đùi gào lớn:
“Trời ơi sao tôi khổ thế này! Nuôi được đứa con gái vong ân bội nghĩa, gả vô nhà giàu rồi chối bỏ cha mẹ!”
Lâm Chiêu Minh giơ bảng hiệu, gào thẳng vào ống kính phóng viên:
“Tôi là em trai Lâm Chiêu Nguyệt! Chị tôi cầm ba trăm triệu sính lễ của nhà họ Tiêu, mà năm mươi triệu mua nhà cho em trai cũng không chịu đưa! Cô ta sợ chúng tôi làm phiền, sợ làm mất mặt! Đây chính là ‘nữ thần cao quý’ của mấy người đó!”
Đám họ hàng đồng loạt hùa theo:
“Phải đó! Hồi nhỏ ăn cơm nhà tôi bao nhiêu bữa, giờ giàu sang rồi thì quên gốc!”
“Nhà họ Tiêu giàu có thì được quyền chèn ép người nghèo như chúng tôi chắc?”
“Lâm Chiêu Nguyệt! Ra đây nói chuyện rõ ràng đi!”