Chương 1 - Người Thay Thế Của Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vị hôn phu của tôi – Tiêu Hi Dã – đã mê muội si mê một vũ công ba lê bị tật ở chân.

Cô gái ấy cao ngạo như tuyết, thà chịu nhục múa cột trong quán bar, cũng không chịu làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son của anh ta.

Cô ta từng đứng giữa trời mưa lớn, chắn trước đầu xe tôi, trong mắt rực lửa bướng bỉnh:

“Cô Phí, làm ơn quản lý vị hôn phu của cô cho tốt. Tôi tuy không có ai chống lưng, nhưng cũng không phải món đồ tiêu khiển của người khác.”

Tiêu Hi Dã vì chứng minh tình cảm chân thành, đã xé bỏ hôn ước ngay tại chỗ, vung tay ba trăm triệu tổ chức một đám cưới thế kỷ chấn động cả thành phố vì cô ta.

Ba năm sau, tôi đính hôn với người mới.

Tiêu Hi Dã lại xông vào buổi tiệc, trước mặt bao người đập nát tháp rượu sâm-panh, say đến mức nôn ra m áu phải đưa đi cấp cứu.

Giờ đây, Lâm Chiêu Nguyệt – người đã là bà Tiêu – xông vào công ty tôi, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, giọng run run:

“Cả thành phố đều nói cô mới là tiếc nuối lớn nhất trong đời anh ấy, còn tôi chỉ là sự lựa chọn thay thế khi anh ấy không có được cô.”

“Phí Nguyệt Lê, có phải cô rất thích cái cảm giác đứng trên cao nhìn người khác đau khổ không?”

Mà tôi lại bật cười:

“Cô biết không, tôi thích nhất là nhìn loại người như cô nổi đóa.”

Tôi chưa từng nghĩ đến, có một ngày chính mắt mình sẽ thấy vị hôn phu xé nát hôn ước giữa đêm mưa như trút.

Tiêu Hi Dã nói tối nay có bất ngờ dành cho tôi, bảo tôi đến “Quán bar Sương Mù” tìm anh ta.

Ha, bất ngờ à.

Cả thành phố đều biết, vị hôn phu của tôi – Tiêu Hi Dã – đang mê mệt một vũ công ba lê bị tật ở chân.

Lâm Chiêu Nguyệt.

Cái tên đó như cái gai, đâm vào tai tôi suốt ba tháng trời.

Lúc đầu chỉ là tin đồn trong giới:

“Gần đây Tiêu thiếu gia hay đến quán bar ngầm bên Đông khu.”

“Nghe nói vì một cô gái nhảy múa, chân bị tật, nhưng khí chất lạnh lùng, như đóa hoa mọc trong tuyết.”

“Chậc, đại tiểu thư nhà họ Phí sắp thành trò cười rồi.”

Tôi không tin. Hay đúng hơn là không muốn tin.

Tôi và Tiêu Hi Dã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã.

Anh gọi tôi là “Nguyệt Lê”, tôi gọi anh là “Hi Dã”.

Anh tặng tôi bông hồng đầu tiên năm tôi mười hai tuổi, tôi che chắn cho anh khỏi đòn roi của cha năm anh mười sáu.

Năm hai mươi hai tuổi, anh quỳ một gối trước mặt cha mẹ tôi, nghiêm túc hứa hẹn:

“Cả đời này, con sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn.”

Khi ấy, ánh mắt anh trong vắt, giọng nói kiên định.

Còn bây giờ thì sao?

Xe dừng lại trước cửa “Quán bar Sương Mù”.

Cần gạt nước điên cuồng quét qua nhưng không sao gạt sạch được màn nước trên kính chắn gió – như lớp nghi ngờ trong tim tôi ngày càng dày lên, mãi chẳng thể xua tan.

Tôi hít sâu một hơi, mở cửa xe bước xuống.

Mưa như trút đổ ập lên mặt, lạnh thấu xương.

Nhưng tôi chỉ mới bước được vài bước, đã sững lại tại chỗ.

Trước cửa quán bar, Tiêu Hi Dã đang đứng đó.

Áo khoác đen dính đầy nước mưa, ướt sũng bám sát vào vai anh. Anh không che ô, cũng chẳng nhìn tôi.

Ánh mắt anh khóa chặt bên trong quán, qua cánh cửa kính hé mở, tôi nhìn thấy giữa sân khấu, một bóng người gầy gò đang xoay tròn quanh cây cột thép.

Cô ta mặc váy múa bạc gần như trong suốt, chân trái hơi lê xuống đất, nhưng động tác lại trôi chảy đến kỳ lạ.

Mỗi vòng xoay, cái chân tật lại nhẹ nhàng chạm đất một cái – như thể đang dùng cơ thể không hoàn hảo của mình để nhảy ra một giấc mộng hoàn chỉnh.

Lâm Chiêu Nguyệt.

Cô ta thật sự đang múa cột.

Mà vị hôn phu của tôi, lại đứng đó, nhìn cô ta như thể đang chiêm bái thánh nữ.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy nực cười đến tột cùng.

Tôi – Phí Nguyệt Lê – con gái duy nhất của tập đoàn Phí thị, từ nhỏ được dạy phải đoan trang, phải biết kiềm chế, phải giữ thể diện. Tôi chưa từng thất thố nơi công cộng, chưa từng cãi vã với ai, càng không bao giờ khóc lóc ăn vạ trước mặt đàn ông.

Tôi từng nghĩ, tình yêu là chậm rãi cùng nhau đi qua năm tháng, là sự tôn trọng lẫn nhau, là cùng nắm tay tiến về phía trước.

Nhưng hóa ra, trong mắt một số người, tình yêu lại là một cuộc phản bội cuồng nhiệt, một cú lao đầu bất chấp tất cả, là một người đàn ông vì một vũ công tật nguyền “cao ngạo như tuyết” mà tự tay xé bỏ hết thảy hứa hẹn với một người con gái khác.

Tôi đứng trong mưa, bất động.

Cho đến khi Lâm Chiêu Nguyệt kết thúc điệu múa cuối cùng.

Hình như cô ta cảm nhận được ánh mắt bên ngoài, vén mái tóc ướt sũng sang một bên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ một cái liếc mắt, đã thấy tôi.

Ánh mắt cô ta ban đầu là ngạc nhiên, rồi ngay lập tức biến thành một loại cảm xúc… thương hại?

Không, là sự thương hại từ trên cao nhìn xuống.

Và sau đó, cô ta làm một chuyện mà mỗi lần nghĩ lại tôi đều hận không thể tự tát cho mình một cái.

Bởi vì lẽ ra lúc đó tôi nên bước lên, tát cho cô ta một cái mới đúng.

Lâm Chiêu Nguyệt lao ra ngoài.

Chân trần, giẫm lên nền đất ngập nước, lê cái chân bị thương bước thẳng đến trước xe tôi.

Mưa chảy dọc theo gò má cô ta, tóc dính bết lên trán, nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, như một cành mai cứng cỏi không chịu cúi đầu giữa mùa đông.

Cô ta gõ cửa kính xe tôi.

Tôi hạ cửa kính xuống.

Cô ta cúi người xuống, giọt nước mưa theo cằm nhỏ xuống vô-lăng. Đôi mắt cô ta sáng rực đến kinh người, bên trong bùng lên ngọn lửa – không phải lửa của xấu hổ hay tội lỗi, mà là ngọn lửa của chính nghĩa.

“Cô Phí,” giọng cô ta không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng như dao cứa, “làm ơn quản cho tốt vị hôn phu của cô.”

Tôi sững người.

Cô ta nói tiếp:

“Tôi tuy không có ai chống lưng, nhưng cũng không phải món đồ tiêu khiển của người khác.”

Nói xong, cô ta đứng thẳng dậy, xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Hi Dã lao tới.

Anh ta túm chặt lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức tưởng như muốn bóp nát xương tôi.

Anh kéo tôi ra khỏi xe, mưa lập tức dội ướt đẫm váy dạ hội của tôi.

Tôi loạng choạng suýt ngã, nhưng anh chẳng buồn để ý.

“Nguyệt Lê!” Anh gào lên như thể người bị tổn thương là anh, giọng khàn đặc, “Nghe anh giải thích!”

Giải thích gì? Giải thích vì sao anh đứng ở đây, ngẩn ngơ nhìn người đàn bà khác múa cột? Giải thích vì sao để cả thành phố biết anh sắp bỏ rơi tôi?

Nhưng anh không cho tôi cơ hội mở miệng.

Ngay giây tiếp theo, ánh đèn flash nổ tung.

“Chách! Chách! Chách!”

Tôi ngẩng đầu — đối diện quán bar, ít nhất hai mươi cái máy ảnh đang chĩa về phía chúng tôi.

Đám phóng viên giơ micro, phấn khích chen chúc tiến lên.

Anh đã báo truyền thông.

Anh lên kế hoạch từ trước.

Tiêu Hi Dã lấy từ trong áo ra một xấp giấy — là bản hôn ước của chúng tôi.

Giấy da dê, viền mạ vàng, được hai đội luật sư của hai nhà cùng soạn thảo. Ngày ký tên, anh hôn mu bàn tay tôi và nói:

“Từ nay về sau, em là mạng sống của anh.”

Giờ đây, ngay trước ống kính cả thành phố, ngay trước mặt tôi, anh xé nó.

“Roẹt——”

Tiếng giấy bị xé, vang còn lớn hơn cả tiếng sấm.

“Nguyệt Lê!” Anh gào lên trước máy quay, ánh mắt cuồng loạn đầy cố chấp, “Anh chưa bao giờ yêu em! Người anh yêu là Nguyệt Nguyệt! Chính sự thuần khiết của cô ấy đã soi sáng linh hồn mục ruỗng của anh! Bản hôn ước này, chỉ là xiềng xích trói buộc chúng ta, bây giờ anh sẽ xé nó ra!”

Mảnh giấy trộn cùng mưa, rơi lả tả xuống đất như một trận tuyết lố bịch.

Tôi đứng yên tại chỗ, ướt sũng toàn thân, nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Không phải không đau, mà là đau đến tê dại.

Lâm Chiêu Nguyệt đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực, ngửa đầu hứng mưa.

Cô ta không cười, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nét gần như không thể nhìn thấy — đó là dáng vẻ của kẻ chiến thắng.

Còn Tiêu Hi Dã, quay người lao về phía cô ta, ôm chặt lấy cô ta vào lòng.

“Đừng sợ, Nguyệt Nguyệt,” anh ta nói khẽ, giọng dịu dàng đến mức có thể nhỏ nước, “Từ nay về sau, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”

Cả khán trường im phăng phắc trong một giây.

Sau đó, tiếng vỗ tay vang lên.

Không biết ai là người bắt đầu, rồi mỗi lúc một nhiều hơn. Đám phóng viên phấn khích hô lên:

“Tình yêu thế kỷ!”

“Tình yêu đích thực là vô địch!”

“Đây mới là lãng mạn chân chính!”

Có người thậm chí còn bắt đầu chúc phúc cho họ.

Tôi đứng trong mưa, như người ngoài cuộc.

Nhưng trớ trêu nhất là, Tiêu Hi Dã bỗng buông Lâm Chiêu Nguyệt ra, quay về phía ống kính, lớn tiếng tuyên bố:

“Để chứng minh tấm chân tình của tôi, tôi sẽ vung tay ba trăm triệu tổ chức một đám cưới thế kỷ cho Lâm Chiêu Nguyệt! Tôi muốn cả thế giới đều biết – cô ấy xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất!”

Toàn trường bùng nổ.

Đèn flash lại tiếp tục nháy loạn.

Lâm Chiêu Nguyệt ôm miệng, nước mắt tuôn như mưa – lần này là khóc thật. Cô ta nhào vào lòng Tiêu Hi Dã, nghẹn ngào nói:

“Hi Dã, em chưa bao giờ nghĩ sẽ phá hoại người khác… chỉ là… tình yêu không thể kiểm soát được… Em thật sự không muốn nhận ba trăm triệu đó… chỉ vì anh nói đó là tấm lòng chân thành, em không muốn phụ anh…”

Một lời thoại hoàn hảo.

Một vai nạn nhân hoàn hảo.

Còn tôi thì sao?

Tôi là vị hôn thê ác độc, ỷ thế hiếp người, chia rẽ uyên ương.

Là kẻ máu lạnh không hiểu yêu đương, chỉ biết dùng tiền để đo đếm tình cảm.

Tôi lặng lẽ nhìn họ ôm hôn, nhìn họ được đám đông vây quanh, nhìn vở hài kịch lố bịch này được khoác lên cái tên “tình yêu” và chiếm trọn trang nhất ngày mai.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)