Chương 2 - Người Thầy Bói Và Tình Yêu Định Mệnh
7
Chưa bao lâu sau buổi tụ họp hôm đó.
Giáo viên ở trường mẫu giáo gọi điện cho tôi, giọng cô ấy vô cùng dè dặt.
Sau nhiều lần tôi khẳng định rằng dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không trách cô, cô mới lắp bắp nói:
“Hôm nay Minh Minh bị bố đánh vào mặt ngay trước mặt mọi người.”
“Lớp học có camera giám sát, giáo viên chúng tôi lúc đó đã can ngăn rồi, nhưng bố của bé quá mạnh tay, Minh Minh bị tát một cái, còn bị đá vào bụng nữa.”
Máu tôi như trào ngược từ chân lên đến đầu.
Tôi cố nén lại cơn giận muốn gọi điện mắng Chu Dật, thay vào đó tôi yêu cầu trường mẫu giáo gửi đoạn video giám sát lúc đó.
Năm phút sau.
Tôi mở video lên.
Tôi thấy người đồng nghiệp nữ từng đến nhà tôi xem Tarot lần trước.
Cô ta vui vẻ bước tới, định kéo tay con trai tôi đi.
Nhưng con trai tôi lại đầy cảnh giác với cô ta:
“Cô có mùi hôi hôi, rất nguy hiểm, là người xấu! Con muốn mẹ! Mẹ nói hôm nay sẽ đến đón con ăn món thứ Năm mà!”
“Ồ, còn là một bé trai bám mẹ nữa hả? Cô với ba con cũng có thể dẫn con đi ăn món thứ Năm mà!”
Lâm Sương tự ý muốn bế thằng bé đi.
Con trai tôi vô cùng chống cự, né trái né phải đều không thoát được, cuối cùng đành đẩy cô ta một cái.
Không ngờ một người cao mét sáu như Lâm Sương lại bị bàn tay nhỏ xíu của con tôi hất ngã ra đất.
Cô ta ôm đầu ngồi bệt dưới đất, òa lên khóc thảm thiết:
“Xin lỗi… là do dì quá tự cao tự đại… sau này dì sẽ không làm phiền cháu nữa…”
Cơn giận của Chu Dật bùng lên quá nhanh.
Anh ta ôm lấy Lâm Sương vào lòng, hung hăng đá con trai tôi một cú:
“Mau xin lỗi dì Sương! Không xin lỗi thì tôi không cần mày nữa!”
Tiếng khóc của con trai khiến các cô giáo trong lớp chạy đến.
Từ nhỏ tôi đã dạy con trai rằng: đàn ông không được khóc dễ dàng.
Nó ấm ức nhưng vẫn quật cường hét lên với Chu Dật:
“Con không sai! Cô ấy là người xấu! Ba mà ở với cô ấy, ba sẽ chết đấy! Người ba còn dính mùi của cô ấy! Ba đã hôn cô ấy rồi! Ba phản bội mẹ!”
Một đứa trẻ 5 tuổi… sao lại biết cả từ “phản bội”?
Các giáo viên còn đang choáng váng với lời nói của thằng bé, thì Chu Dật đã lấy cái gọi là “quyền làm cha” ra, giáng cho nó một bạt tai:
“Mẹ mày dạy mày như thế à? Mày còn biết lễ phép là gì không?”
Tôi cắn răng, cố xem hết đoạn video giám sát.
Mối hận này… tôi nhất định phải trả.
8
Tối hôm đó.
Tôi đón con trai từ bệnh viện trở về.
Vừa mở cửa, đã thấy Lâm Sương trốn sau lưng Chu Dật, miệng cười tươi xin lỗi tôi:
“Chị dâu, chị đừng giận mà.”
“Anh Chu coi em như em gái, chỉ vì lo lắng quá nên mới lỡ tay đánh con thôi.”
“Hay là… chị cứ tát em một cái đi? Dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ em mà.”
Cô ta thật biết cách vừa được lợi, vừa chọc tức tôi.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta:
“Được thôi.”
Rồi nhanh chóng vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cú trời giáng, để lại năm dấu tay đỏ bừng sưng vù trên má trái.
Cô ta kinh ngạc đến mức đơ ra hơn chục giây, sau đó mới phản ứng lại, đưa tay khẽ che vết thương:
“Chị dâu, là lỗi của em… là em khiến con chị hiểu lầm quan hệ giữa em và anh Chu… Em có thể xin nghỉ việc, sau này sẽ tránh xa anh ấy…”
Chu Dật tức giận giơ tay lên, nắm đấm to và nặng của anh ta sượt qua mặt tôi, đập mạnh vào cánh cửa phát ra tiếng “rầm” nặng nề:
“Em không được nghỉ việc! Em bị Thẩm Ninh đánh rồi, dựa vào đâu còn phải xin lỗi? Người nên xin lỗi là cô ta!”
Tôi nhìn cú đấm của anh ta dằn vào cửa, đáy mắt tôi lạnh thêm một tầng:
“Vậy còn chuyện anh đánh con tôi vì cô ta, thì tính sao?”
Chu Dật nhìn thấy gương mặt tôi càng lúc càng lạnh, vẫn nghiến răng nghiến lợi bảo vệ Lâm Sương sau lưng:
“Con anh trước mặt bao người nói năng xằng bậy! Cô làm mẹ mà không biết dạy dỗ? Tôi dạy một chút cũng sai à? Người ta Lâm Sương còn mang hoa quả đến xin lỗi, cô lại xử sự như thế này sao?”
Tôi tức đến mức bật cười.
Là tôi tự lừa mình quá lâu rồi.
Anh ta làm sao có thể là Chu Dật Minh của tôi?
Anh ta sao xứng đáng?
Anh ta vẫn chưa dừng những lời giảng đạo, nhưng tôi đã không còn kiên nhẫn nữa:
“Tôi không nên đặt hy vọng, anh hoàn toàn không phải là Chu Dật Minh.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Chu Dật sững sờ, sắc mặt lập tức đen lại:
“Chu Dật Minh? Đó là ai?”
9
Chu Dật muốn tách phòng ngủ với tôi.
Anh ta làm ầm lên, đóng sầm cửa phòng vang rền cả nhà.
Con trai đang chơi lắp ghép trong thư phòng, bị Chu Dật nổi giận lôi cả người cả đồ ra ngoài:
“Cút ra ngoài! Hôm nay tao không muốn thấy mặt mày chút nào!”
Một mình trong thư phòng chưa được mấy phút.
Anh ta đột nhiên cầm điện thoại, hấp tấp muốn ra ngoài:
“Nhóm dự án có một cuộc họp, tối nay anh có thể không về.”
Anh ta làm bộ giải thích với tôi vài câu.
Tôi cũng giả vờ gật đầu:
“Ừ, nhưng để lại chìa khóa xe cho em, mai em cần dùng.”
Chu Dật hậm hực ném chìa khóa ra, rồi mở app gọi xe.
Bên cạnh, Minh Minh đang yên lặng bỗng trở nên bồn chồn:
“Ba! Con ngửi thấy trên người ba lại có mùi của cô kia!”
“Ba định đi gặp cô đó đúng không!”
Bước chân Chu Dật khựng lại, anh ta lập tức quát tháo:
“Trẻ con mà nói bậy là sẽ bị cắt lưỡi đấy! Còn dám nói nhảm nữa thì đừng trách ba không tha!”
Minh Minh nhìn ba, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Tôi cảm thấy có điều bất thường, liền ôm thằng bé vào lòng:
“Sao thế? Nói cho mẹ nghe nào?”
Minh Minh lập tức thì thầm với tôi:
“Mùi của cô đó rất khó chịu! Ba không được gặp cô ta đâu!”
Chu Dật liếc điện thoại, xe đã đến dưới lầu.
Anh ta cáu kỉnh mắng con:
“Tất cả là do mẹ mày! Xem mày bị dạy dỗ thành cái dạng gì rồi!”
Cánh cửa bị anh ta giật mạnh đóng sầm lại.
Chu Dật bước đi đầy hậm hực.
Nghe tiếng chân anh ta xa dần, con trai tôi im lặng một lúc rồi hỏi tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Mẹ ơi, nếu ba chết rồi, mẹ có buồn không?”
10
Tôi nhìn Chu Nhất Minh đầy nghi hoặc:
“Sao con lại hỏi vậy?”
Lông mày thằng bé nhíu lại:
“Mẹ có mùi đắng đắng. Nhưng chỉ khi nào gặp ba, mùi đó mới thành mùi chua chua như chanh.”
“Nếu ba chết rồi, mẹ sẽ không còn mùi chanh nữa.”
“Con không muốn mẹ cứ có mùi đắng hoài.”
Tôi suy nghĩ một lát:
“Mẹ có mùi chanh thật à?”
Đôi mắt Minh Minh chợt ánh lên vẻ tự hào:
“Ai cũng có mùi riêng hết á.”
“Cô giáo Miêu của lớp con là mùi dâu, nên lúc nào cũng có chuyện ngọt ngào xảy ra.”
Tôi chột dạ.
Thật trùng hợp.
Cô giáo Miêu của lớp Minh Minh vừa mới đính hôn hôm qua tôi cũng chỉ mới thấy tin trên trang cá nhân của cô.
Theo như lời con trai thì đính hôn quả thật là chuyện ngọt ngào.
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy cái mùi hôi mà con nói là sao?”
Nhắc đến mùi hôi, thằng bé nhăn mũi một cách lố bịch:
“Mùi khó chịu nhất con từng ngửi là của chú đối diện nhà mình. Giống như cơm thiu vậy, nên chắc chắn chú ấy làm chuyện xấu.”
Tôi giật mình:
“Đúng rồi, chú ấy đánh bạc online, thua sạch tiền, mới bị bắt vì cướp giật.”
Nói đến đây.
Minh Minh ngẩng đôi mắt đen láy như hạt nho lên nhìn tôi:
“Nhưng cái mùi trên người cô kia còn hôi hơn chú đó, còn kinh hơn cá thối cả trăm lần!”
“Ba mà cứ gần cô ta nữa, sớm muộn gì cũng bị mùi đó làm bẩn người.”
Trong những năm làm Tarot,
Tôi từng gặp nhiều người vốn có năng lượng rất tốt,
Nhưng vì yêu đương hoặc kết bạn sai người mà bị vận rủi kéo xuống, cuối cùng sự nghiệp và cuộc sống liên tục gặp nạn.
Lẽ nào… Minh Minh có thể ngửi được vận khí của người khác?
11
Để xác minh suy nghĩ kỳ lạ này, tôi quyết định dẫn con trai đến quầy xổ số mới mở trong trung tâm thương mại.
Nhìn tiệm vé số đông nghịt người, tôi hỏi thằng bé:
“Vậy con nhìn xem trong số những người này, ai sẽ trúng thưởng?”
Minh Minh năm tuổi chun mũi lên, len lỏi giữa đám người đang cào vé số, đột nhiên quay sang nói với một cô gái mặc váy đen:
“Chị ơi, chị chắc chắn sẽ trúng giải lớn! Vì người chị có mùi trái cây ngọt ngào mà không ai ở đây sánh bằng!”
Cô gái váy đen quay đầu lại, quả nhiên cô ấy toát ra một nguồn năng lượng rất mạnh:
“Cảm ơn em nhé, nhóc con! Nếu chị trúng thật thì sẽ mời em ăn kem!”
“Vậy con muốn ăn kem matcha! Chị phải giữ lời đó nha!”
Minh Minh rất nghiêm túc đứng đợi bên cạnh, như thể chắc chắn sẽ đợi được.
Nhưng có người xấu bụng lên tiếng:
“Nhóc con, ra ngoài lừa ăn lừa uống, người lớn nhà con không quản sao?”
Minh Minh thậm chí không thèm ngước mắt:
“Chú sẽ không trúng đâu, người chú có mùi nước lọc.”
Chẳng bao lâu sau.
Tôi nghe thấy trong đám đông vang lên một tiếng hét như chuột đồng:
“Áaaa!!!! Tôi trúng rồi!!!”
Cô gái đó vui mừng nhảy cẫng lên, chạy lại ôm chầm lấy Minh Minh, hôn lấy hôn để:
“Bao nhiêu kem chị cũng mời em! Chị trúng rồi! Trúng thật rồi! Trúng vé cào 250 ngàn!”
Cả cửa hàng bỗng yên lặng.
Rồi lập tức nổ ra hàng loạt tiếng la hét như chuột đồng vỡ ổ:
“Nhóc ơi! Nhìn chị nè Nhìn thử coi chị có trúng không!”
Tôi nhanh tay kéo Minh Minh ra khỏi đám đông, ôm ngang eo con rồi phóng nhanh rời khỏi đó.