Chương 8 - Người Phu Quân Bất Tài Trở Thành Anh Hùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

20

 

Phó tướng Trương Sở hỏi hắn sau này định xử trí ta thế nào.

 

Tạ Bắc Minh thở dài một hơi .

 

"Nếu trước khi mất trí nhớ, người ta yêu trong lòng là Sương Nhi."

 

"Vậy bây giờ trải qua sinh tử, tất nhiên phải sống theo ý mình ."

 

"Còn về Mục T.ử La, ta nghe nói vốn dĩ ta bị ép cưới nàng."

 

"Nàng cũng vì tham mộ danh tiếng Hầu phủ ta mới đến nương tựa."

 

"Chẳng bằng cho nàng ít tiền, cho đôi bên một lối đi thênh thang!"

 

Trương Sở vỗ vai hắn .

 

"Lúc ở chiến trường ngươi thường nói với ta , người trong lòng ngươi ngây thơ đáng yêu."

 

"Còn nói nàng rất nghe lời ngươi, hễ giận dỗi là lại bĩu môi bắt ngươi dỗ dành."

Dạ Miêu

 

"Bây giờ xem ra đủ mọi miêu tả, đều là nói về biểu muội Tống Sương Nhi của ngươi."

 

"Hơn nữa chiếc khăn tay ngươi mang theo bên mình , trên đó thêu một đóa hoa đào."

 

"Từ khi ta đến phủ ngươi, đã nghe nói biểu muội ngươi thích nhất chính là hoa đào."

 

Tạ Bắc Minh lập tức đáp lời: " Đúng vậy , ta cũng cảm thấy Sương Nhi rất quen thuộc. Lần đầu gặp nàng, nụ cười vừa rạng rỡ vừa đáng yêu. Ta theo trực giác nghĩ nàng chính là nương t.ử của ta ."

 

Trương Sở lại hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, lúc ngươi nhìn thấy vị nương t.ử chính thất kia , trong lòng có cảm xúc khác thường nào không ?"

 

Tạ Bắc Minh im lặng một lát, rồi cười khẩy một tiếng.

 

"Nàng quá nghiêm nghị, giống như một vị phu tử. Trong lòng ta chỉ có vài phần e sợ, ngược lại còn mong nàng không phải nương t.ử của ta ."

 

Hai người phá lên cười .

 

Ta ném đĩa bánh hoa đào, chạy về phòng mình .

 

Bật khóc .

 

21

 

Chưa từng thấy ta khóc thương tâm đến vậy , Thúy Nhi chỉ có thể an ủi mà không rõ nguyên do.

 

"Tiểu thư, bọn họ nói Tạ tiểu tướng quân chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi."

 

"Lúc đó tình cảm của hai người đã tốt đẹp như vậy ."

 

"Nhất định sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi."

 

Nhưng ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.

 

Cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.

 

Giống như leo một ngọn núi, mắt thấy sắp lên đến đỉnh thì lại bị người ta đẩy xuống.

 

Đã từng, ta tìm mọi cách để dẫn dắt Tạ Bắc Minh đi vào con đường đúng đắn.

 

Trong thời gian đó không biết đã chịu bao nhiêu cơn giận của hắn .

 

Hắn không chỉ một lần nói với ta , rằng mình đã đổ tám đời vận xui, mới cưới phải một người vợ tầm thường không biết nhã thú như ta .

 

Nói ta giống như một kẻ tham tài không thể dứt ra , ỷ vào việc hắn không đ.á.n.h nữ nhân mà đeo bám hắn .

 

Mãi cho đến khi ta phát hiện ra khúc mắc trong lòng hắn , lại tốn rất nhiều công sức để khai thông.

 

Mới dần dần bước vào được trái tim hắn .

 

Bây giờ đừng nói ta đã không còn tâm sức để hạ mình cố ý tiếp cận.

 

Cho dù ta thật sự mặt dày làm lại một lần nữa.

 

Tạ Bắc Minh cũng đã không còn là thiếu niên ngây ngô của ngày hôm qua.

 

Ngày xưa hắn đối tốt với ta , rất có thể là cảm kích hoặc thói quen nhiều hơn là yêu mến.

 

Nếu để hắn thuận theo bản tâm trong sáng như tờ giấy trắng.

 

Thì đúng như lời Trương Sở, người huynh đệ sinh t.ử của hắn đã nói .

 

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, người hắn thật sự yêu là Tống Sương Nhi.

 

Chỉ không ngờ, sau khi mất trí nhớ, hắn hoàn toàn không nhớ gì về quá khứ giữa chúng ta .

 

Nhưng cái tâm trạng không muốn cưới ta , lại chưa bao giờ tan biến.

 

Hoặc có lẽ, hắn chưa bao giờ thật lòng muốn làm phu thê với ta .

 

Tất cả đều là chuyện bất đắc dĩ phải làm .

 

Lúc cưới ta là vậy .

 

Lúc cảm kích ta , vì ta mà chính danh cũng là vậy .

 

Sau khi mất trí nhớ, muốn bỏ vợ cưới người khác cũng là vậy .

 

Từ nhỏ đến lớn, ta đã chịu quá nhiều nỗi khổ bị ruồng bỏ.

 

Không muốn cả đời này đều phải chờ người ta lựa chọn, rồi ngày ngày thấp thỏm lo sợ giây tiếp theo mình sẽ bị bỏ rơi.

 

Làm sao để thoát khỏi sự giày vò này ?

 

Cứ buông tay trước là được .

 

Vốn dĩ kế hoạch của ta là ở tạm một thời gian, tích đủ tiền sẽ tự lập môn hộ.

 

Sau đó lại tưởng rằng mình sẽ vĩnh viễn ở lại Tạ phủ, cùng Tạ Bắc Minh chung sống đến bạc đầu.

 

Cuối cùng lại quay về với dự định ban đầu.

 

22

 

Những chuyện cũ không nỡ nhìn lại đã làm phai nhạt đi sự ấm áp khi cố nhân tương phùng.

 

Ta bình tĩnh lại , thờ ơ nhìn hắn .

 

"Quá khứ của chúng ta , tình cảm lúc lên lúc xuống, rốt cuộc có mấy phần chân tâm, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ."

 

"Ngươi đã quên rồi , vậy thì nó không còn tồn tại nữa. Một chút cũng không còn."

 

"Thay vì nghe lời nói một phía của ta , chi bằng chúng ta đều bắt đầu lại từ đầu."

 

Hắn đầy hy vọng hỏi: "Bắt đầu lại từ đầu như thế nào?"

 

"Tạ Bắc Minh, không cần tự tạo gánh nặng, cũng không cần vì chuyện trước đây mà trói buộc lẫn nhau ."

 

"Ngươi không nhớ, ta cũng sắp quên hết rồi . Chúng ta cứ thuận theo lòng mình mà làm đi ."

 

Nghe lời ta nói , hơi thở của hắn như ngừng lại trong giây lát.

 

Xung quanh trở nên thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió lùa qua song cửa.

 

Một lúc lâu sau , hắn mới khàn giọng cất lời.

 

" Nhưng ta sống không thuận lòng."

 

"Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, ta đều mơ thấy một nữ tử. Nàng gỡ rối tâm sự cho ta , dạy ta tự trọng, tự tin."

 

"Chúng ta cùng nhau du ngoạn núi non, ngồi dưới hoa tâm sự, làm hết mọi chuyện tình tứ triền miên, đêm đến lại ôm nhau ngủ."

 

"Ta không biết nàng là ai, chỉ biết có nàng ở bên, trái tim ta mới ấm áp."

 

" Nhưng khi tỉnh lại , nàng đã không còn ở đó, nơi này của ta lại trở nên trống rỗng."

 

Hắn kéo ta vào lòng, ôm chặt không một kẽ hở.

 

"T.ử La, nói cho ta biết , người đó là nàng, phải không ?"

 

Lồng n.g.ự.c hắn vẫn nóng rực như xưa, nhưng trái tim bên trong lại đầy hoài nghi.

 

Ta đã chứng kiến tình cảm biến đổi trong chớp mắt, sụp đổ tan tành.

 

Thật sự không muốn chạm vào thứ khó nắm bắt này nữa.

 

Ta nghe thấy giọng nói lạnh như băng của chính mình vang lên.

 

"Không biết , nhưng xét theo trực giác của ngươi lúc mới về thì chắc là không phải đâu ."

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)