Chương 8 - Người Nợ Ta Phải Chết
So về âm hiểm thì không ai sắc sảo bằng ta, mà so sắc sảo thì không ai âm hiểm như ta.
Quan trọng nhất: cả triều văn võ không ai mặt dày như ta.
Ta giơ ngón cái:
“Mắt nhìn như đuốc!”
Phó Ỷ lại sa sầm mặt:
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ái khanh xem trẫm tắm xong liền bỏ chạy?”
11
Ta nói nếu bệ hạ thấy thiệt, có thể xem cha ta tắm.
Cha ta bảo làm thế không hay, rồi nhanh chóng… lăn khỏi điện Cần Chính.
Phó Ỷ nói sẽ cho ta xem thứ tốt hơn.
Ta:
“Không xem.”
Phó Ỷ mặt mũi chẳng còn gì để mất, lấy từ mật các ra một quyển sách đặt trước mặt ta.
Ta lật xem nửa đêm, đọc đi đọc lại.
Cho đến khi Phó Ỷ đem bữa khuya đến bên cạnh ta, ta mới ngẩng đầu hỏi:
“Bệ hạ, vị cao nhân viết sách ‘thuật trị quyền’ này là ai vậy?”
Người này tâm cơ sợ là còn cao hơn ta.
Nét bút thấm đẫm máu quyền lực, mỗi nét như muốn xuyên thủng mặt giấy.
Ta phải tìm cơ hội diệt người này.
Phó Ỷ rủ mắt xuống, giọng buồn bã:
“Quyển này là do tiên đế viết lúc lâm bệnh.”
Ta thu lại vài phần sát khí, hỏi tiếp:
“Bệ hạ, thần thật sự không phải huynh muội thất lạc của ngài chứ?”
Phó Ỷ bảo tiên đế chỉ sinh mỗi mình hắn.
Ta tiếc nuối cực kỳ.
Cổ họng Phó Ỷ khẽ động:
“Sau khi tiên đế mất, thừa tướng một tay che trời, người có thể dùng bên cạnh trẫm chẳng có mấy ai.”
“Trẫm muốn hoàn thành di nguyện của tiên đế, nhưng lực bất tòng tâm.”
Phó Ỷ cúi đầu, trông như pho tượng ngọc chìm trong ánh nến, từ bi không giấu nổi mệt mỏi.
Ta gật đầu thể hiện thông cảm:
“Thế nên bệ hạ giả bút tích tiên đế, muốn lợi dụng tâm lý ham công danh của thần đúng không?”
Phó Ỷ còn chưa kịp che giấu ánh sáng long lanh trong mắt thì ta đã nói tiếp:
“Trẫm không hiểu khanh nói gì.”
“Cha thần từng kể tính cách tiên đế, vậy mà trong quyển này lại không hề chửi thừa tướng lấy một câu!”
Cha ta từng nói là tiên đế dạy ông ấy học chữ.
Nhưng cha ta đến giờ vẫn viết ‘vạn thế thiên thu’ thành ‘vạn hồng thu cây’ cơ mà!
Sao tiên đế lại hóa thành người có học, mà không mang cha ta theo học cùng?!
Phó Ỷ chẳng qua thấy dạo này ở bên ta thì tiếng tăm hơi xấu, còn muốn đại cải cách, giữ thanh danh.
Nhưng đúng là thời điểm lý tưởng để ta thể hiện lòng bao dung độ lượng.
Ta ho khan vài tiếng:
“Thần hiểu bệ hạ không vừa lòng việc thừa tướng chuyên quyền độc đoán, giấu đầu hở đuôi.”
“Nếu bệ hạ muốn làm minh quân, thì nhà thần nguyện làm đao kiếm trong tay bệ hạ, phá vỡ cục diện hiện tại.”
Ta vừa dứt lời, đuôi mắt Phó Ỷ càng đỏ hơn.
Hừ, đẹp trai.
Đúng là quỷ kế của đàn ông!
Sắp tới chắc định nói cái gì như “chúng ta cùng chung hoạn nạn” đúng không?
Phó Ỷ liếc xuống đôi tay đang nắm chặt của ta:
“Ái khanh đang giẫm chân trẫm đấy.”
“Với lại, trẫm còn thấy khanh hôm nọ lén lấy thẻ miễn chết từ quốc khố.”
“Trẫm quên không nói: trên thẻ ấy là tên của Vệ Quốc Công, khanh không dùng được đâu.”
12
Hết cách rồi, ta sốt ruột quá mà.
Phó Ỷ nhàn rỗi bói một quẻ, nói là đại hung.
Thảo nào gần đây tấu chương tố ta chất cao hơn cả cha ta.
Quan trong triều khuyên Phó Ỷ người thì ban rượu độc, kẻ thì xử trảm, có kẻ thì bảo chém đứt xác để lại toàn thây, có kẻ còn đề nghị lăng trì ta nghìn đao.
Thậm chí còn có tin đồn nhỏ truyền ra: Phó Ỷ không phải con ruột của tiên đế.
Cả triều loạn thành một đống, thì Phó Ỷ lại đề bạt ta làm Thượng thư Bộ Hộ, còn phong Thừa tướng làm Hộ Quốc Công.
Phó Ỷ nói: mục đích chính, thì là chính.
Nhưng ta không nghe thấy.
Vì lúc đó ta đang mải mê cảm thán — ta mặc tử bào thật sự rất đẹp.
Ta đang khoe với tiên sinh là ta mặc tử bào đẹp hơn ông ta, thì Thượng thư Bộ Công bước ra dâng tấu vạch trần ta giả trai nhập triều, còn mắng cha ta giữ binh quyền mưu cầu lợi riêng.
Nói ta và cha ta kẹp cổ tân đế làm bù nhìn để vơ vét đầy túi.
Chẳng phải chỉ vì ta không duyệt đơn xây cung điện của lão thôi sao?
Không kiếm được tiền là đòi chết vặn vẹo hả?
Lại nói, ta cũng chỉ cầm một cái thẻ miễn chết chẳng dùng được, mà dám gán cho ta tội tày trời thế à?
Ta thật sự muốn bùng cháy luôn rồi đấy!
Ta dồn khí đan điền, giọng vang như chuông lớn:
“Năm Đại Tấn thứ mười lăm, Thượng thư Bộ Công viện cớ thiên tượng để xúi tiên đế xây cung điện bừa bãi, gian dối nguyên vật liệu, tham ô ba trăm năm mươi lượng!”
“Năm thứ mười bảy, lại có quan Bộ Binh cấu kết địa phương dùng gỗ mục làm giáp trụ, tham ô hơn mười hai ngàn lượng!”
“Năm thứ mười tám, Tuần ngự sử giám sát muối nhận hối lộ tranh chữ, đồ cổ từ thương nhân muối giá trị hơn mười ngàn lượng!”
Lũ chuột thối tha các ngươi đúng là ai nấy đều có “gốc”!
Thử làm mấy việc xứng đáng với cái “gốc” ấy coi!
Ta cười lạnh: