Chương 5 - Người Nợ Ta Phải Chết
Phó Ỷ sai Cầm nội thị lấy tấu chương trong tay ta, đọc như gió.
Có lẽ trong lòng hơi áy náy với ta.
Nhân lúc các quan truyền tay nhau tấu, Phó Ỷ ra sức khen ta trên trời dưới đất.
Thậm chí còn lôi cả tiên đế ra, nói tiên đế cũng từng đề xuất biện pháp này.
Lời vừa dứt, Thừa tướng già bắt đầu khóc.
Khóc xong lại hồi tưởng thời theo tiên đế khai quốc gian khổ cỡ nào.
Các quan bèn khen Thừa tướng cả nửa canh giờ, rồi mới tỏ lòng nguyện cùng Thừa tướng chia ưu cùng bệ hạ.
Ta bề ngoài hùa theo, khen Thừa tướng đến tận mây xanh nhưng trong lòng thì âm thầm ghi nhớ: ai khen to nhất.
Xuống triều, Phó Ỷ nói chính là ta.
“Ngươi khen to nhất.”
Ta bảo đây là “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”.
Nói nửa câu, ta đổi giọng cười lạnh:
“Thần hiện giờ chính là ở trong hang cọp rồi.”
Trước có sói, sau có hổ, quay đầu nhìn lại chỉ có mình ta.
Phó Ỷ đẩy đĩa bánh nếp hình hoa về phía ta, chẳng nhắc gì đến chuyện hôm nay làm khó ta trên triều.
“Ái khanh mắt thâm quầng thế kia, chắc chắn là vì triều chính mà hao tâm tổn trí, mau bồi bổ đi.”
Ta cố nhịn không chửi người, gượng ra bộ dáng uất ức:
“Thần từ đầu đến cuối luôn đồng tâm cùng bệ hạ, thần chưa bao giờ để ý chuyện biết rõ không làm được mà vẫn làm.”
Nói đến đây đã mang chút nghẹn ngào:
“Chỉ biết việc nên làm thì phải làm, mặc kệ có làm được hay không.”
“Nhưng ai ngờ bệ hạ lại…”
Hừ, đàn ông, áy náy đi nhé!
7
Có lẽ ta đánh vào tâm lý quá mạnh, lúc ta đi, Phó Ỷ chẳng nói gì.
Biết đủ là thắng, ta cúi đầu ủ rũ đi sưởi lò ở phủ Bộ Lại.
Đang sưởi đến ấm người thì Thị lang Bộ Binh – Ngụy Du mang sổ sách nửa năm của Bộ Binh tới.
Ngụy Du run như cầm than nóng:
“Giang đại nhân, đây là sổ sách Bộ Binh hôm qua bệ hạ đòi.”
Hôm qua?
Phó Ỷ đúng là loại phù hợp làm hoàng đế — roi ngọt đủ cả.
Ta cầm lấy sổ, ném thẳng vào lò than:
“Giả.”
Thượng thư Bộ Hộ ho khan, bảo trong phòng nhiều khói, phải ra ngoài hít thở.
Ta đưa quyển sổ thật do ta tự làm cho Ngụy Du:
“Chỉ vì hai trăm ba mươi lượng bạc trắng mà dám chắn mũi tên thay cho nhà họ Chu à?”
“Quyển này là ta căn cứ theo thực tế chi tiêu của Bộ Binh mà viết ra, phần bạc ngươi rút ra ta đã bù rồi.”
Tay Ngụy Du run càng dữ hơn.
Ta lấy vài tờ ngân phiếu từ tay áo nhét cho hắn:
“Đi tìm lang trung Lâm ở Tây Nhai chữa mắt cho mẫu thân ngươi.”
Chút ngân phiếu này, ta vét cái két sắt nhỏ của cha ta là đủ.
Ta khịt mũi:
“Phòng này nhiều khói thật, làm mắt Ngụy đại nhân đỏ hoe rồi.”
Ta đang ra đòn tâm lý, thì Cầm nội thị lại tới, nói bệ hạ truyền triệu.
Ta trấn an Ngụy Du:
“Chẳng qua là lũ tham quan vừa ăn cướp vừa la làng, vơ vét tham lam khiến quốc khố đến lương bổng của quan viên cũng không trả nổi.”
Lũ chuột chết tiệt.
Cướp hết cả tiền của ta!
Nếu không phải bọn chúng ăn nhiều thế, quốc khố có nghèo đến nỗi tiền lương của ta cũng không phát nổi sao?!
Lão Cầm đã quen, bịt tai lại:
“Đại nhân, xin ngài giữ lời!”
Ta vỗ vai lão, thân thiết như anh em, tiện tay nhét phần ngân phiếu còn lại vào tay áo hắn.
Lão Cầm lại nhét trả, còn tặng thêm cho ta một nắm hạt dưa vàng.
“Đại nhân, nô tài chỉ mong ngài nói ít đi chút, bệ hạ đã uống thuốc tiêu hỏa nửa tháng rồi.”
Ta cầm lấy hạt dưa vàng, là phải giúp lão dàn xếp.
Vì thế ta liền lôi ra chiêu số hai tiểu tỳ bà dạy: đánh thẳng vào tim.
Ta nhìn chằm chằm Phó Ỷ đang uống thuốc:
“Thần hiểu rõ tâm ý bệ hạ, thần muốn giúp bệ hạ giải quyết.”
“Bệ hạ nói đi, ngài muốn ai chết trước?”
Phó Ỷ hít sâu một hơi, nhét ngay bánh chà là mới làm vào miệng ta:
“Nguyện vọng lớn nhất của trẫm hiện giờ, là được sống vài ngày yên ổn!”
Ta là người giữ lời.
Hai ngày sau, ta và Thừa tướng đã mắng nhau ỏm tỏi trong điện Cần Chính.
Vì Thừa tướng nghe thấy ta nói tiền Ngụy Du chữa bệnh cho mẹ là do ta cho vay, lập tức hiểu ra ta chỉ giả vờ chơi với hắn.
Nhưng ông ta không có bằng chứng, chỉ biết nghiến răng mắng ta nói bậy.
Ta bảo ta không hề, rồi nhìn sang Phó Ỷ.
Phó Ỷ cũng nói hắn không hề.
Thừa tướng nói bệ hạ gần mực thì đen, đòi Phó Ỷ ban chiếu đuổi ta và phụ thân về biên ải.
Không khí căng như dây đàn, ta bỗng áp sát bên tai Thừa tướng, nhét hết hạt dưa vàng trong túi vào tay ông ta.
“Chu bá, đừng giận quá, hại thân lắm.”
“Ngài lo trăm việc lớn, chắc bị ai lừa rồi, chứ con rể và nhạc phụ chưa chắc một lòng đâu ạ.”
Ngực Thừa tướng phập phồng, chỉ tay run rẩy vào ta rồi ngã lăn ra đất.
Lúc Thừa tướng tỉnh lại, ta đang bị đánh roi.
Phó Ỷ nói ta vô lễ với thượng quan, phạt hai mươi trượng.
Nhưng không ai biết, lúc tới ta đã dùng ma phỉ tán, nên chả đau tẹo nào.