Chương 4 - Người Mẹ Và Những Đồng Tiền Hào
Cậu ấy chụp lại cảnh đó, thông qua mẹ mình kể lại với mẹ tôi.
Tôi biết, ý cậu ấy là muốn giúp tôi.
Nhưng mẹ tôi tối hôm đó đã đến trường, làm ầm lên một trận, điều tra rõ mọi chuyện.
Bà tố cáo hành vi bất hợp pháp của cô chủ tiệm, tố cáo sự dung túng của trường học.
Tiệm văn phòng phẩm bị đóng cửa, trường bị khiển trách, và trong một tháng sau đó, ngay cả các sạp bán đồ ăn vặt buổi tối cũng bị dẹp sạch.
Mọi người xa lánh tôi như tránh rắn rết.
Bao gồm cả tiền bạc của tôi.
Bà tính toán kỹ lưỡng từng bữa ăn của tôi, chính xác đến từng hào, và theo khẩu phần ăn một tháng, bà đưa tôi đúng 80,4 tệ.
Không hơn một xu.
Những ngày tháng khổ cực đến tột cùng, tôi thậm chí có ý nghĩ á,c đ,ộc, rằng hay là nghỉ học sớm, lấy chồng sinh con.
Như vậy sau này khi bà bế cháu đến đòi tiền sữa, tôi cũng có thể để bà nếm thử sự khắt khe này.
11
Tôi và mẹ đã cãi nhau dữ dội ở bệnh viện.
Tôi băng đầu, một mình rời khỏi.
Bình thản bước vào ba nhà vệ sinh công cộng dành cho nam giới.
Dán lên đó thông tin liên lạc của mình.
Ba tiếng sau, tôi bình thản nghe điện thoại từ một số lạ.
…
Khi màn đêm buông xuống, tôi cầm một xấp tiền rời khỏi một căn phòng.
Những lời người đàn ông xa lạ ấy nói vẫn vang vọng bên tai tôi:
“Mặc dù mày lần đầu, còn ra m,áu, nhưng mày đâu có nói là mặt mày có sẹo. Tao không trả năm ngàn đâu!
“Cầm ba ngàn này đi. Biến đi. Nhìn vết sẹo trên trán mày xui xẻo ch,et được!”
Thấy không, tôi ngoan ngoãn biết bao.
Mẹ ruột bảo tôi đi bán, và tôi đã đi bán.
Tôi ngoan ngoãn biết bao.
Hóa ra, chẳng khác gì chuyện bán m,áu hồi cấp ba.
Cùng lắm chỉ là đổi m,áu và nỗi đ,au để đổi lấy một chút hơi thở trong cuộc sống mà thôi.
12
Tôi không nạp số tiền này vào tài khoản.
Tôi đến nhà của Dịch Thanh Sơn.
Tôi từng rất ghen tị với học thần này, người tôi không bao giờ vượt qua nổi.
Gia đình cậu ấy không phải là giàu có, nhưng cũng tốt hơn hẳn so với sự túng thiếu của nhà tôi.
Cậu ấy luôn hướng ngoại, tích cực, lạc quan và vui vẻ.
Cậu ấy dường như làm gì cũng thành công.
Không giống như tôi phải thức đêm treo dây tự học, Dịch Thanh Sơn chỉ cần hoàn thành các bài học bình thường cũng đã bỏ xa tôi, người luôn đứng hạng nhì toàn khối.
Trường học nói rằng năm nay có hy vọng có thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học.
Và người họ nói đến, chỉ có thể là Dịch Thanh Sơn.
Cậu ấy quá xuất sắc, đến mức tôi vật lộn mãi, ngay cả mẹ tôi cũng từ bỏ hy vọng đặt lên tôi, chỉ cần tôi không rơi xuống hạng ba, bà đã yên lòng.
Cậu ấy cũng như tôi, nhận được thư mời nhập học của Đại học Q.
Ban đầu, có lẽ chúng tôi đã cùng nhau nhập học.
Cậu ấy chắc đã thanh toán học phí suôn sẻ chứ?
Gia đình cậu ấy chắc đã chuẩn bị sẵn học phí một cách vui vẻ, không ai được phép đụng đến, phải không?
Mẹ cậu ấy có dán một tờ giấy đỏ thông báo tự hào tại cửa hàng nhỏ của mình như những bậc phụ huynh trên tin tức không?
Nhưng rồi, giấy đỏ sẽ thành giấy trắng.
Học phí sẽ được hoàn trả về tài khoản.
Và cậu thiếu niên hoàn hảo ấy, mất đi tương lai vô hạn của mình.
So với cậu ấy, tôi không có tiền đi học thì tính là gì chứ.
Tôi có thể học lại.
Tôi có thể nghỉ một năm.
Tôi có thể vay vốn sinh viên.
Ít nhất tôi vẫn còn tương lai.
…
Nhà Dịch Thanh Sơn không có ai.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhà cậu ấy có thiết kế đặc biệt, trước cửa là một khoảng sân vuông vắn.
Đầy những chậu cây khô héo, là những bông cẩm tú cầu màu xanh tím, có tên gọi là “Mùa hè bất tận”.
Trên bậu cửa sổ có một khung ảnh chống nước.
Là bức ảnh gia đình của họ.
Ngay cả thứ đơn giản như vậy, tôi cũng không có.
… Tôi cũng từng có cha.
Cha tôi từng là nhân viên bán hàng xuất sắc nhất của một công ty lớn.
Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ cho ông một chút thiện cảm.
Bởi vì ông không phải người đứng đầu KPI.
Bởi vì sau đó ngành kinh doanh rơi vào khủng hoảng, cắt giảm nhân sự quy mô lớn.
Bộ phận của ông, người bán hàng đứng đầu quá giỏi, có thể chiếm tới 30% doanh số một mình.
Thế nên phòng kinh doanh chỉ giữ lại mỗi người đó.
Cha tôi mất việc, và mẹ tôi không bao giờ đối xử tử tế với ông và tôi nữa.
Gia đình ngày càng túng thiếu, mẹ tôi càng trở nên cay nghiệt.
Đến một ngày, cha tôi làm bếp thì không may bị c,ắt vào tay.
Ông rít một điếu thuốc để giảm đ,au.
Mẹ tôi thản nhiên hỏi:
“Sao ông chưa bị ung thư phổi để tôi sớm được giải thoát?”
Tối hôm đó, cha tôi không về.
Tôi lo lắng gọi điện cho ông.
Ông nghẹn ngào nói với tôi:
“Yến Yến, xin lỗi con, hãy tha thứ cho cha.”
“Cha không chịu đựng được nữa…”
Cha tôi biến mất giữa biển người.
Và từ lúc nhận cuộc gọi đó,
Tôi biết mình đã không còn cha nữa.
Thậm chí không có nổi một bức ảnh.
Tôi lấy ba ngàn tệ trong túi ra,
Xếp gọn gàng đặt trước khung ảnh gia đình.
Tôi không có cách nào khác để bù đắp.
Khi rời đi, tôi gặp mẹ của Dịch Thanh Sơn.
Chỉ qua một đêm, tóc bà đã bạc trắng, mái tóc dài rối tung không được chăm sóc, kết thành từng búi.
Ánh mắt bà mờ mịt, khi bước lên bậc thềm còn vấp ngã.
Tôi đưa tay đỡ bà.
Bà nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, cố rướn cổ nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn lạc lõng:
“Cô có nhìn thấy con trai tôi không?
“Cao ráo, gầy gò, là một đứa trẻ rất lễ phép, cô sẽ nhận ra ngay thôi…
“Nếu gặp được Thanh Sơn nhà tôi, làm ơn nhắn với nó, về ăn dưa hấu nhé.”
…
Tôi vẫn còn tương lai.
Nhưng,
Tôi dựa vào đâu để có tương lai?
Tương lai của tôi, liệu có sánh nổi với một phần vạn ánh sáng rực rỡ của Dịch Thanh Sơn không?
13
Trước khi rời đi, tôi quỳ trước cửa nhà cậu ấy, dập đầu ba cái.
Tôi lên tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang.
Dịch Thanh Sơn và bạn bè cậu ấy thường chơi bóng rổ ở sân đất trống bên dưới.
Tôi không phải bạn của cậu ấy, tôi không hiểu về cậu ấy.
Tôi không biết vì sao cậu ấy chọn nơi này để nhảy xuống.
Và giờ, cũng không còn cơ hội để biết nữa.
Gió trên tầng thượng rất lạnh.
Hôm ấy, cậu ấy cũng lạnh thế này sao?
Cơ thể rất đ,au.
Tôi đứng yên trong gió, gọi điện thoại cho mẹ.
Mẹ tôi bên đầu dây kia hừ lạnh một tiếng:
“Còn biết gọi cho tao à? Giờ này mà còn chưa về? Không học nữa hả? To gan lắm rồi đúng không?”
Tôi nói:
“Mẹ, mẹ hãy ra tự thú đi.”
Mẹ tôi sững người:
“Tề Yến, mày nói gì? Tao không phải đều vì mày cả sao! Tao không phải đều vì thứ hạng của mày cả sao!”
Tôi cười:
“Là vì thứ hạng của con, hay vì bài phát biểu vinh quang của mẹ?”
Đầu dây bên kia im lặng ch,et chóc.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi gào lên:
“Tề Yến, mày là đứa con b,ất h,iếu! Mày định dồn mẹ mày vào đường cùng sao? Tao nuôi mày mười tám năm, cuối cùng lại bị mày đẩy vào cục cảnh sát à? Đồ con b,ất hi,ếu, lúc đầu tao không nên sinh mày ra!”
Tôi khẽ nói:
“Mẹ nói đúng.”
Mẹ tôi sững người:
“Mày bị bệnh à?”
Tôi nói:
“Mẹ, mẹ không nên sinh con ra.”
“Mẹ đã chịu rất nhiều khổ cực, con lại không thể làm mẹ nở mày nở mặt.”
Giọng mẹ tôi trở nên hoảng hốt:
“Mày đ,au đầu đúng không? Nói cho mẹ biết, mày ở đâu, mẹ đến tìm mày…”
Lần cuối cùng, tôi ngắt lời mẹ:
“Mẹ, kiếp sau chúng ta đừng làm mẹ con nữa.”
Tôi cúp máy, tắt điện thoại, ném nó xuống dưới.
Chiếc điện thoại vỡ tan như giấc mộng huy hoàng của mẹ và cuộc đời tôi.
Tòa nhà bỏ hoang không một bóng người.
Tôi lấy từ túi ra một chiếc túi bóng đầy dầu mỡ.
Đó là cây xúc xích tôi mua bằng đồng xu cuối cùng bà nội để lại cho tôi.
Không biết bà nội bây giờ có đầu thai vào một gia đình tốt không?
Có lẽ bà cũng đã vài tuổi rồi nhỉ?
Hy vọng bà có thể sống hạnh phúc phần đời còn lại.
Tôi cắn từng miếng, từng miếng, ăn chậm rãi cây xúc xích đã nguội lạnh.
Lần này, tôi không khóc.
Ngon thật.
Ít nhất, tôi có thể làm một con ma no nê, phải không?
Mẹ tôi lần này đến rất nhanh.
Khi tôi ăn miếng cuối cùng, dưới lầu đã có mười mấy người bị tiếng điện thoại thu hút mà tụ tập chỉ trỏ về phía tôi.
Mẹ tôi, chưa kịp thay chiếc xường xám, quăng chiếc xe điện xuống, ngẩng đầu hét về phía tôi:
“Yến Yến! Gió lớn, xuống mau!”
Tôi mỉm cười với bà:
“Mẹ, mẹ đẹp lắm.”
“Nếu không có con, lưng mẹ cũng sẽ không bị cong vì làm việc đến vậy, đúng không?”
Có một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn á,c đ,ộc mà hỏi bà ngay trước đám đông rằng, bộ xường xám đỏ rực đổi lấy gia đình tan nát ấy đẹp không?
Nhưng tôi vẫn không hỏi ra miệng.
Không có ý nghĩa gì, cũng không cần thiết nữa.
Rõ ràng, mẹ con có thể nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Mẹ có lạnh không? Mẹ ơi?
Con lạnh lắm.
Ngoài 600 điểm kỳ thi đại học ra, tôi chẳng còn gì cả.
Những tài năng và đam mê tôi từng có, đều đã bị chính tay tôi chôn vùi.
Còn Dịch Thanh Sơn, người từng có tất cả, giờ đây cũng chẳng còn gì.
Hãy để con thử lại lần nữa đi. Thử chiến đấu, vượt qua, và phản kháng thêm lần nữa.
Câu cuối cùng tôi nói là:
“Mẹ, sau này hãy thường xuyên mặc những bộ quần áo sặc sỡ. Đừng chỉ mặc vào những lúc thế này.”
Tôi nhắm mắt, trong tiếng hét t,uyệt v,ọng của mẹ, nghiêng mình.
Cơn gió dữ dội cuốn qua, cuốn theo màu sắc rực rỡ nhất.