Chương 3 - Người Mẹ Và Ký Ức Chưa Nói

Cô ấy nói mình thấy không khỏe, hình như bị bệnh.

Rồi hỏi Kỳ Vọng có thể đưa cô ấy đến bệnh viện được không.

Cúp máy xong, Kỳ Vọng cúi đầu nhìn tôi, do dự giây lát rồi đặt cây dù vào tay tôi.

“Niệm Nghi, cô ấy bị bệnh, tôi phải đi xem sao.”

“Cậu tự về nhà được chứ?”

Câu nói ấy không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.

Nói xong, chưa đợi tôi trả lời, Kỳ Vọng đã lao vào màn mưa.

Mưa rất to, làm mờ hình bóng cậu, dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Đây là lần thứ hai cậu bỏ tôi lại trong đêm mưa.

Tôi cụp mi, cúi đầu nhìn vũng nước đọng lỗ chỗ bên vệ đường.

Cơn mưa đánh cho bóng mình trong nước tan nát.

Tôi thật sự đói lả, cổ họng khô rát đau nhức, tìm một tiệm còn mở cửa uống một bát cháo thịt bằm trứng bắc thảo.

Đầu óc choáng váng, bước đi cũng lảo đảo.

Tôi ghé vào trạm y tế gần đó, bác sĩ trực ca đo nhiệt độ cho tôi.

38,9 độ, đúng là bị sốt rồi.

Bác sĩ lấy cho tôi hai chai dịch truyền, bảo tôi truyền nước trước để hạ sốt.

Tôi yếu ớt dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cơn buồn ngủ kéo tới, rất nhanh tôi đã thiếp đi.

Là cô gái truyền dịch bên cạnh lay tôi dậy.

Cô ấy gọi tôi tỉnh, còn ba cô ấy thì chạy ra cửa gọi bác sĩ trực ca:

“Giường số 2 bị trào máu rồi, phải thay chai mới ngay.”

Lúc đó tôi mới phát hiện, trong ống truyền dịch có một nửa là máu của tôi.

Bác sĩ nghe tiếng chạy đến, vừa giúp tôi thay chai dịch truyền, vừa nhíu mày nhìn tôi:

“Chính mình cũng không chú ý một chút, không phát hiện chai dịch đã hết à?”

Tôi mím môi, thành thật trả lời: “Xin lỗi, tôi mệt quá, lỡ ngủ quên mất.”

Bác sĩ nhìn tôi một cái, lại thở dài: “Người nhà em đâu? Em bệnh thế này, sao không có ai đi cùng?”

“Tôi không có người thân, chỉ có một mình thôi.”

Lời vừa dứt, bầu không khí bỗng trầm lặng như chết.

Hai cha con giường bên nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, bác sĩ cũng lúng túng im bặt.

Lần này tôi không dám ngủ nữa, lấy điện thoại ra giết thời gian.

Vừa mở trang cá nhân thì thấy bài đăng mới của Diệp Lâm Giang.

Là một bức ảnh chụp tại khu khám bệnh cùng dòng chữ:

“Đêm khuya ho không ngớt, có người đội mưa đưa tôi đi khám. May mà không bị sốt, để ai đó lo lắng uổng công rồi.”

Tôi quá quen với bóng lưng của Kỳ Vọng, chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra người đang xếp hàng nộp viện phí kia là cậu.

Trước đây, khi đi dã ngoại mùa xuân Kỳ Vọng bị bệnh, sốt đến tận 40 độ cũng không nói gì.

Là tôi phát hiện cậu có điều bất thường, đưa tay sờ trán cậu.

Bác sĩ gia đình không kịp đến nơi, mẹ Kỳ bảo tôi đưa cậu đi bệnh viện trước.

Khi ấy tôi cũng như vậy, chạy đôn chạy đáo, xếp hàng nộp phí, lấy số chờ khám.

Kỳ Vọng sốt đến mặt đỏ bừng, đứng cũng không vững.

Vậy mà vẫn còn sức dùng thủ ngữ nói với tôi:

“Nếu sau này cậu bệnh, tôi cũng sẽ chăm cậu như vậy.”

Tôi từ nhỏ thể chất tốt, đau đầu cảm mạo đều tự khỏi, hiếm khi phải đến bệnh viện.

Lần này đến một lần, lại chỉ có thể lặng lẽ nhìn thấy bóng cậu trong bài đăng của người khác.

Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, tâm trí trống rỗng.

Thời gian truyền dịch thật dài, dài đến mức Kỳ Vọng đã về đến nhà, phát hiện tôi mãi chưa về.

Cậu nhắn tin, gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nghe, cũng không trả lời.

Truyền xong hai chai dịch thì đã một giờ sáng, bên ngoài mưa lại càng to hơn.

Cô gái giường bên đã rút kim truyền cách đây mười phút, nhưng vẫn chưa rời đi.

Lúc này bỗng quay đầu hỏi tôi: “Chị ơi, chị ở đâu vậy? Khuya thế này lại còn mưa, chắc khó bắt được xe.”

“Bọn em đưa chị về nhé.”

Sợ tôi từ chối, cô bé lấy thẻ học sinh từ trong cặp ra đưa tôi xem: “Đây là thông tin của em, em không phải kẻ xấu đâu ạ.”

“Mẹ em mất vì khó sinh ngay lúc em chào đời. Em hay buồn vì không có mẹ bên cạnh, nhưng ít nhất em còn có ba.”

“Chị lớn lên một mình chắc còn khổ hơn. Giờ chị đang sốt, em muốn đưa chị về, được không?”

Cô bé đặt thẻ học sinh, sách vở và bài kiểm tra trước mặt tôi, dáng vẻ chân thành đến mức tôi không nỡ từ chối.

Tôi gật đầu: “Được.”

Ba của cô bé đưa tôi về đến nhà.

Tôi cảm ơn rồi xuống xe, cô bé nói gì đó với ba mình.

Ông mở cửa xe, bước tới, đưa cho tôi một con thỏ tai dài ôm quả dâu tây đang cười tươi rói.

“Nó nói, chúc chị mỗi ngày sau này đều vui vẻ như chú thỏ tai cụp này.”

“Cố lên nhé.”

Nói xong, ông ấy lái xe đưa con gái rời đi.

Tôi đứng nhìn theo họ khuất bóng, siết chặt con thỏ trong tay, đang định đẩy cửa biệt thự.

Nhưng cửa đã bị ai đó mở ra từ bên trong trước.

Kỳ Vọng vẫn chưa đi ngủ, đứng nơi cửa, lạnh lùng nhìn tôi, bật cười khẩy:

“Tạ Niệm Nghi, cậu thiếu tiền đến mức đó sao?”

“Thiếu đến độ phải bám lấy đại gia, đến đàn ông bốn mươi tuổi cũng không tha?”

07

Những lời này lọt vào tai tôi, đặc biệt chói tai.

Tôi cũng lạnh mặt lại: “Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta chỉ là…”

Kỳ Vọng sắc mặt u ám, cắt ngang lời tôi.

“Nghĩ nhiều? Cậu nửa đêm không về nhà, ở với người đàn ông khác đến tận khuya, tôi gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, cậu bảo đây là tôi nghĩ nhiều sao?”

“Thời gian cậu mất liên lạc đó, cậu đã làm gì?”

“Tạ Niệm Nghi, trả lời tôi đi.”

Cậu càng nói càng kích động, mu bàn tay nổi gân xanh đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, trầm giọng chất vấn.

Đèn tường bật sáng.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, môi cậu mím chặt, lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy tức giận.

“Kỳ Vọng, cậu nổi giận như thế làm gì?”

Tâm trạng tôi đã ổn định lại, lúc này bình tĩnh nhìn cậu: “Tôi chỉ là người mẹ cậu nhận nuôi về, để chăm sóc cậu.”

“Tôi đi chơi với ai, thì liên quan gì đến cậu? Cậu có tư cách gì để quản tôi chứ?”

Kỳ Vọng khựng lại một chút, sau đó nói:

“Mẹ tôi nhận nuôi cậu, cậu chính là một thành viên trong gia đình chúng tôi.”

“Nhà họ Kỳ chúng tôi rất coi trọng gia phong, danh dự, tôi quản cậu là sợ cậu bôi xấu thanh danh nhà tôi.”

Cậu vươn tay định giật con thỏ tai cụp trong tay tôi: “Vứt món đồ này đi.”

Tôi giật tay ra, giấu ra sau lưng: “Không.”

Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều không chịu nhường bước.

Khoảnh khắc im lặng ấy giống như sự yên bình trước cơn giông bão.

Cậu muốn giật lấy con thỏ tai cụp, tôi lại siết chặt không buông.

Kỳ Vọng giận đến cực điểm, bất ngờ nói:

“Tạ Niệm Nghi, nếu cậu cứ cố chấp như thế, sau này đừng ở trong nhà tôi nữa.”

Tôi hơi khựng lại, nhìn cậu.

Sắc mặt cậu nghiêm túc, chỉ tay ra cửa, lặp lại: “Nếu hôm nay cậu không vứt con thỏ đó đi, thì ngay bây giờ rời khỏi nhà tôi.”

Tôi bỗng choáng váng, bên tai chợt vang vọng những lời cậu từng nói mấy năm trước.

Cậu nói: “Niệm Nghi, nhà tôi chính là nhà của cậu. Sau này cậu có nhà rồi, không còn phải lo không có chỗ ở, không có cơm ăn nữa.”

Thời gian đổi thay, chàng thiếu niên từng nói sẽ là gia đình tôi, giờ đây lại không nể tình mà đuổi tôi ra khỏi cửa.

Tôi gật đầu: “Được.”

Thật ra chỉ cần Kỳ Vọng vào phòng tôi xem một chút, cậu sẽ thấy tôi đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Trước khi cậu về, tôi đã tìm được chỗ ở, định đợi giấy báo trúng tuyển đến thì chuyển đi, bây giờ chỉ là dọn sớm hơn vài ngày thôi.

“Nhưng tối nay tôi thật sự rất mệt, sốt vẫn chưa hết hẳn, giờ đã một giờ rưỡi rồi, để tôi ngủ một giấc trước đã.”

“Cậu bị sốt à?” Cậu đột nhiên thu lại toàn bộ tức giận, định đưa tay sờ trán tôi.

Tôi bước lên cầu thang, né tránh động tác của cậu.

“Ừ, sốt rồi, tôi đi trạm y tế, truyền hai chai dịch. Lúc về thì mưa to, khó bắt xe, cô bé truyền cùng nhờ ba đưa tôi về. Con thỏ tai cụp là cô bé đó tặng.”

“Tôi đúng là thiếu tiền, nhưng tôi không bám đại gia, đừng nghĩ xấu cho người khác như thế.”