Chương 2 - Người Mẹ Trung Lập
Lúc canh nóng vừa được bưng lên bàn, Lâm Diệu Tổ ngồi đối diện tôi “vô tình” đụng vào bàn, làm canh hắt thẳng vào chân tôi.
“Ôi trời, chị ơi, em xin lỗi nha!” Nó cười hề hề, trong mắt chẳng có chút hối lỗi nào.
Kiếp trước tôi có thể nhịn, nhưng giờ đây, một khi đã phản kháng thì sẽ không bao giờ nhịn nữa, huống chi giờ còn có bà nội chống lưng.
Tôi vớ luôn nồi canh, dội thẳng vào bẹn nó.
“Á á á——!!” Nó gào lên, nhảy dựng lên vì bỏng.
Mẹ tôi lập tức đổi sắc mặt: Lâm Nhất Nhất! Mày điên rồi à?! Mày muốn làm tuyệt giống nhà này à?!”
Tôi bình thản lau tay: “Trượt tay thôi.”
Bà nội “rầm” một tiếng ném đũa xuống bàn: “Đáng đời! Thằng súc sinh đó ra tay trước, tưởng bà không thấy chắc?!”
Mẹ tôi nghẹn lời, mặt lúc xanh lúc trắng.
Đêm đó, mẹ xông thẳng vào phòng tôi.
“Mày giờ mọc cánh rồi phải không?! Dám đối xử với Diệu Tổ như thế à?! Tưởng có bà nội ở đây thì tao không dám đánh mày hả?!”
Tôi gập máy tính xách tay lại: “Nó là người dội canh vào con trước.”
“Nó là em mày! Nhường nó chút thì sao?!”
“Nhường?” Tôi cười lạnh, “Con đã nhường nó mười tám năm rồi, kết quả là sao? Nó đánh con, trộm tiền con, giờ còn muốn làm con bỏng chết?”
“Mày ăn nói linh tinh gì thế! Diệu Tổ nó còn nhỏ mà…”
“Bốp!”
04
Bà nội bất ngờ đá văng cửa, giơ cây cán bột xông vào: “Cút ra ngoài! Cháu gái tôi đang học bài, không thấy à? Nửa đêm đến gào khóc làm gì?!”
Mẹ tôi tức đến run người: “Mẹ! Mẹ không thể lúc nào cũng bênh Nhất Nhất được! Làm cha mẹ thì phải giữ trung lập chứ!”
“Tôi bênh sao?” Bà nội vung một gậy đập vào tủ áo, “Bà thử sờ lên lương tâm mà nói xem, bao nhiêu năm nay ai là người thiên vị?! Sự trung lập của bà chắc chui cả vào bụng thằng Lâm Diệu Tổ rồi chứ gì!”
Từ phòng bên vang lên tiếng bố tôi quát lớn: “Nửa đêm nửa hôm còn cãi nhau với mẹ làm gì!”
Mẹ tôi lập tức đỏ hoe mắt, giận dữ đóng sầm cửa bỏ đi.
Sáng hôm sau, mười giờ mà cửa phòng Lâm Diệu Tổ vẫn đóng im ỉm.
Bà nội chống gậy đứng trước cửa, gõ ba lần không thấy động tĩnh, bèn đẩy cửa bước vào.
“Dậy mau!”
Lâm Diệu Tổ cuộn tròn trong chăn, ngủ mà nước dãi chảy ra cả gối. Bà nội lập tức lật tung chăn, vung tay tát thẳng vào mông nó một cái thật đau—
“Bốp!”
“Aaaa!!” Lâm Diệu Tổ bật dậy, ôm mông gào lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!!”
Mẹ tôi hoảng hốt lao vào, vừa vào đến nơi đã thấy cậu quý tử của mình trần truồng nhảy tưng tưng trên giường.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!” Mẹ vội chạy đến định kéo Lâm Diệu Tổ.
Bà nội lập tức giơ gậy chặn ngang: “Sao? Tôi dạy cháu mà cũng phải xin phép cô à?”
Bà cười lạnh, “Hồi nhỏ mẹ cô không dạy cô quy củ à? Trong cái nhà này ai là người có tiếng nói cuối cùng?”
Mẹ tôi há hốc mồm, trông như con cá thiếu oxy.
Trong căn nhà này, dưới áp lực trời sinh của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng mẹ tôi đành ỉu xìu rút lui, để lại Lâm Diệu Tổ trần truồng chịu đựng “giáo huấn buổi sáng” của bà nội.
“Hồi bằng tuổi mày, tao chưa sáng đã ra đồng làm ruộng rồi đấy!” Bà nội tát lia lịa không thương tiếc, “Mười giờ còn chưa dậy? Tưởng mình là thiếu gia à?!”
Tôi đi ngang qua cửa, nhìn thấy cảnh đó mà trong lòng sướng như mở hội.
Kiếp trước giờ này chắc tôi đang nấu mì gói cho Lâm Diệu Tổ — vì nó “thức đêm học bài” nên cần ngủ bù.
Ngày thứ ba sau khi bà nội đến, cuối cùng bà cũng bắt được Lâm Diệu Tổ tại trận.
Lúc đó tôi đang ngồi học trong phòng thì nghe tiếng bà nội gào lớn: “Thằng súc sinh này!”
Tôi chạy ra, chỉ thấy bà nội đang cầm chổi rượt đánh Lâm Diệu Tổ khắp nhà.
Lâm Diệu Tổ vừa chạy vừa gào khóc, tay còn cầm cốc nước của tôi — bên trong là một thứ nước đen sì như nước tương.
“Bà ơi! Đừng đánh nữa! Con biết lỗi rồi!” Lâm Diệu Tổ khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
“Lỗi à?” Bà nội quất mạnh chổi vào bắp chân nó, “Dám đổ nước tương vào cốc chị mày? Nhỏ thế này đã ác độc như vậy, lớn lên ra sao nổi?!”
Mẹ tôi nghe tiếng chạy đến, vừa thấy cảnh tượng đó lập tức nhào vào can: “Mẹ ơi! Đừng đánh nữa! Diệu Tổ còn nhỏ mà…”
“Nhỏ à?” Bà nội hất mẹ tôi ra, ánh mắt sắc lẹm khiến ai nấy đều sợ hãi, “Hôm nay nó dám đổ nước tương, ngày mai nó dám bỏ thuốc độc! Cô cản à? Cô cản tức là đồng lõa!”
Mẹ tôi bị câu nói đó đóng đinh tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tôi đứng trên cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng ấy, chợt nhớ đến kiếp trước — lần đầu tiên Lâm Diệu Tổ đổ nước tương vào cốc của tôi, mẹ tôi chỉ cười nói: “Con trai nghịch ngợm chút cũng bình thường mà, mẹ phải giữ trung lập giữa hai đứa chứ.”
Sau đó, nước tương trở thành thuốc xổ, rồi lại thành bột giặt.
Còn mẹ tôi thì mãi mãi chỉ nói một câu: “Nó là em con, con lớn hơn nó nhiều tuổi rồi, nhường nó chút thì sao?”
Giờ đây, nhìn thấy Lâm Diệu Tổ bị chổi rượt đánh khắp nhà, tôi khẽ nhếch môi cười.
Cây chổi của bà nội, rõ ràng có tác dụng hơn sự nhẫn nhịn của tôi nhiều.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy mẹ than phiền với bố trong phòng ngủ: “Mẹ thiên vị quá đáng, suốt ngày soi mói Diệu Tổ, còn Nhất Nhất làm gì cũng đúng!”
“Không thể học theo em mà giữ trung lập giữa hai đứa trẻ được sao?”
Bố tôi mệt mỏi đáp: “Mẹ lớn tuổi rồi, em chịu khó nhịn đi. Với lại Diệu Tổ đúng là cần dạy dỗ thêm.”
Tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ cười.
Kiếp trước họ nói gì ấy nhỉ? “Hai đứa con thì phải đối xử công bằng như nhau”?
Giờ thì biết cái cảm giác bị thiên vị là khó chịu rồi à?
Tiếp tục giữ trung lập đi, đó mới đúng là thái độ của họ mà.
05
Một tuần sau, mẹ tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Sau bữa tối, bà gọi tôi ra ban công: “Nhất Nhất, bà nội ở thành phố không quen, con xem có nên…”
“Mẹ muốn đưa bà nội về quê?” Tôi nói thẳng.
Mẹ tôi lúng túng xoa tay: “Không phải là đưa đi… chỉ là thấy bà cụ ở quê sẽ thoải mái hơn…”
Tôi nhìn ánh mắt né tránh của mẹ, chợt bật cười: “Một người là mẹ của con, một người là bà nội của con.”
“Con phải giữ trung lập, không giúp ai cả.”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức đông cứng.
Câu nói đó bà quá quen thuộc — chính là câu cửa miệng của bà mỗi lần Lâm Diệu Tổ bắt nạt tôi.
“Nhất Nhất, sao con có thể nói như vậy?” Mặt mẹ tôi trở nên khó coi, “Mẹ là vì lo cho bà nội thôi!”
“Mẹ à, con cũng vì lo cho mẹ mà.” Tôi chớp mắt vô tội, “Mẹ chẳng đã nói giữ trung lập là công bằng nhất sao? Con hiếu thảo thì nên để bà tự quyết định ở hay đi.”
Mẹ tôi há miệng, nhưng không tìm được lời nào để phản bác.
Thủ đoạn đạo đức mà bà thường dùng, giờ lại bị chính tôi đem ra dùng lại với bà.
Cuối cùng, mẹ phản đối không thành, bà nội vẫn ở lại.
Không chỉ vậy, dưới lời gợi ý của tôi, bà còn bắt đầu giám sát việc học của tôi rất nghiêm ngặt, mỗi tối đều kiểm tra cặp sách và máy tính của tôi.
Mỗi lần Lâm Diệu Tổ định lại gần bàn học của tôi đều bị ánh mắt sắc lẹm của bà nội đuổi lui.
Một tuần trước khi nộp nguyện vọng đại học, tôi cố tình bày một cái bẫy.
Từ khi bà nội đến, không khí trong nhà càng ngày càng căng thẳng.
Trong bữa tối, mẹ cố tình hầm món sườn mà Lâm Diệu Tổ thích nhất, nhưng khi múc canh cho tôi thì loãng đến mức tôi có thể soi gương bằng nó.
“Mẹ ơi,” tôi đặt đũa xuống, “con cũng muốn ăn sườn.”
Mẹ tôi chẳng buồn ngẩng đầu: “Em con đang tuổi lớn, mẹ có ăn đâu? Em con không ăn nhiều thịt thì làm sao cao lên? Không cao sao lấy vợ được?”
“Mẹ không thiên vị, con là con gái thì sau này cũng sẽ có nhà chồng lo, còn em con nếu mẹ không nghĩ cho nó, sau này biết làm sao?”
Bà nội “rầm” một tiếng ném muôi xuống bàn, trực tiếp đổ cả đĩa sườn vào bát tôi: “Cháu gái tôi vừa thi đại học xong, đang ăn cơm mà lại bị lôi chuyện lấy chồng ra? Ăn không đủ no lên đại học còn bị người ta cười vào mặt!”
Mặt mẹ tôi tái mét: “Mẹ! Mẹ đừng quá đáng quá!”
“Quá đáng à?” Bà nội cười lạnh, “Con trai cô thì ngày nào cũng thịt cá ê hề, cháu gái tôi đến một miếng thịt cũng không xứng ăn à?”
“Diệu Tổ cũng là cháu của mẹ mà.”
“Tôi không có đứa cháu nào còn nhỏ mà đã chẳng nên người, không biết kính trên nhường dưới như thế.”
Bố tôi nhíu mày định hòa giải: “Thôi thôi mà…”
“Im đi!” Bà nội và mẹ tôi cùng hét lên.
Bố tôi lập tức im bặt, không dám nói gì thêm.
Còn Lâm Diệu Tổ thì thừa dịp cúi xuống nhặt miếng sườn rơi dưới bàn nhét vào miệng, quay sang cười đắc ý với tôi.