Chương 8 - Người Mẹ Kế Khó Hiểu
8
Ngày thi đại học, cả nhà tôi cùng đưa tôi đến điểm thi.
Dì Triệu còn mặc một bộ sườn xám màu xanh ngại ngùng nói:
“Nghe người ta bảo người lớn mặc sườn xám tiễn con đi thi sẽ mang lại may mắn đỗ đầu…”
Tôi ôm chầm lấy dì, nở nụ cười rạng rỡ:
“Dì Triệu, dì mặc đẹp lắm. Cảm ơn dì vì đã đem đến lời chúc đặc biệt này cho con.”
Tới cổng trường, mẹ tôi cũng có mặt.
Bà đứng cạnh Đường Nhụy, đang động viên con bé thi thật tốt.
Hôm nay bà cũng mặc một chiếc sườn xám màu tím.
Tuy miệng nói chuyện với Đường Nhụy, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía tôi, dường như đang mong tôi sẽ chủ động bước tới bắt chuyện.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ đi về phía cửa hàng nước giải khát gần đó, mua cho cả nhà mỗi người một chai nước và kem que.
Dì Triệu đặt chai nước lạnh vào tay tôi, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta muốn uống nước mát thì lúc nào cũng có thể mua được. Nhưng con ấy, trong phòng thi nhất định phải giữ đầu óc thật tỉnh táo nhé.”
Ba tôi thì vỗ vai tôi một cách nghiêm túc:
“Đồng chí An Ninh, cố gắng lên nhé. Nếu lần này con đỗ Thanh Hoa, ba sẽ đưa cả nhà đi du lịch.”
“Đi cái du thuyền 4 ngày 5 đêm mà con thích nhất!”
“Hay quá!” Tôi nhảy cẫng lên, ôm ba thật chặt.
Rồi như một cánh bướm tung bay, tôi không ngoái đầu lại mà bước vào phòng thi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của mẹ sau lưng,
Nhưng tôi vẫn không quay đầu.
Những ngày sau kỳ thi đại học, tôi không hề nhàn rỗi.
Ba và dì Triệu liên hệ luật sư chuyên nghiệp, nhờ thêm hàng xóm từng chứng kiến sự việc ra tòa làm chứng.
Kết quả là, tên bảo vệ đã bị đưa ra xét xử và kết án, đồng thời tôi còn được bồi thường 30.000 tệ.
Lúc thấy hắn bị cảnh sát áp giải tới trước mặt, cúi đầu xin lỗi tôi,
Tôi cảm giác cả những bóng tối đè nặng trong lòng suốt bao năm qua cuối cùng cũng được xóa sạch.
Thì ra — gia đình thật sự, mới là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho tôi.
Ngày có điểm thi đại học, tay dì Triệu đẫm mồ hôi khi nắm chặt tay tôi.
Dì lẩm bẩm không ngừng, bảo rằng đã cầu khấn hết thảy thần tiên trên đời.
Tôi chỉ biết cười bất lực, rồi mở máy tính tra điểm.
719 điểm.
Mẹ tôi và dì Triệu cùng trừng to mắt, đến cả Cư An bên cạnh cũng há hốc miệng:
“Chị ơi, chị đúng là thiên tài! Sau này chị có thể dạy kèm cho em không?”
Ngay sau đó là hàng loạt cuộc gọi từ các phòng tuyển sinh của các trường đại học lớn.
Ba tôi thì cứ lưỡng lự giữa Thanh Hoa và Bắc Đại.
Tôi ngại ngùng gãi đầu:
“Thật ra lần này cũng là con phát huy vượt mức, trình độ thật của con chắc chỉ tầm sáu trăm chín mươi thôi.”
Hôm trở lại trường để công bố kết quả, tôi trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Thậm chí còn được mời lên sân khấu phát biểu với tư cách học sinh xuất sắc.
Mẹ thì điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của Đường Nhụy.
Sau khi hỏi vài bạn học, bà mới biết Đường Nhụy đã đi du học.
Dù thành tích của cô ấy trong kỳ thi cũng khá tốt, nhưng điều kiện gia đình vốn dư dả, lại có ước mơ riêng, nên sau kỳ thi đã bay sang nước ngoài để theo đuổi cuộc sống của chính mình.
Mẹ tôi — người từng thương con bé như con ruột — lại là người cuối cùng biết tin.
Lúc tôi đứng trên bục phát biểu, ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy phức tạp, có vẻ day dứt, xen lẫn chút gì đó giống như… tự hào.
Sau phần phát biểu, mẹ kéo tôi lại, giọng nói vừa khẩn thiết vừa cố thuyết phục:
“An Ninh, đừng để bị người đàn bà đó mê hoặc. Cái thứ tình cảm ngọt ngào hiện tại chẳng qua là nuông chiều hủy diệt mà thôi, con hiểu không?”
“Yêu thương thật sự là mong con có thể trở thành người xuất chúng, nên mới phải nghiêm khắc với con…”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời bà:
“Mẹ, mẹ có biết đêm đầu tiên con đến nhà ba đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đêm đó, nếu không có dì Triệu, thì trên thế gian này đã không còn người tên là Thẩm An Ninh nữa rồi.”
“Dì ấy đã cho con một mạng sống thứ hai.”
“Con không biết dì có yêu con hay không, nhưng con biết chắc một điều — mẹ không hề yêu con. Vì tình yêu thật sự không bao giờ là sự đè nén và trấn áp không ngừng nghỉ.”
Chỉ trong chớp mắt, mẹ như già đi cả chục tuổi.
Còn tôi, ôm bó hoa tươi mà các em học sinh khóa dưới tặng, vui vẻ chạy về phía ba bóng người đang bước đến trong nắng ngược sáng.
(Toàn văn hoàn)