Chương 4 - Người Mẹ Câm Lặng
“Nửa đời trước, tôi luôn bị cuộc hôn nhân này trói buộc. Là đàn ông, tôi từng cố gắng thuyết phục bản thân phải có trách nhiệm.”
“Nhưng tôi cũng là con người, bao đêm trăn trở, tôi tự hỏi: đây có thật là cuộc sống tôi muốn không?”
“Nhà Thẩm Nhược Hàn giàu có, cô ấy đối xử rất tốt với tôi và con gái, nhưng người tôi thật sự yêu, là Thiến Thiến.”
“Tôi chỉ muốn theo đuổi tình yêu đích thực của mình thôi, như vậy là sai sao?”
“Kết hôn vì hạnh phúc, ly hôn cũng vì hạnh phúc. Hôn nhân không nên trở thành xiềng xích ngăn cản tôi theo đuổi tình yêu. Mong mọi người chúc phúc cho chúng tôi.”
Từng lời của Chu Diễn nghe nghẹn ngào mà đầy quyết đoán.
Như thể anh ta là một người bất hạnh trong hôn nhân, dám phá vỡ khuôn khổ để theo đuổi tình yêu.
Tôi không nói gì với anh ta, chỉ quay sang nhìn con gái, hỏi:
“Con nghĩ sao?”
Con gái tôi nhìn kỹ lại bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay, rồi bình thản đáp:
“Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ như vậy.”
“Tuy mẹ đã nuôi dưỡng con suốt hơn hai mươi năm, nhưng dù sao mẹ cũng không phải mẹ ruột của con.”
“Máu mủ vẫn là máu mủ, con hy vọng mẹ đừng cản trở ba mẹ với con đoàn tụ.”
Thấy vậy, Tôn Thiến Thiến đắc ý nói:
“Thẩm Nhược Hàn, cô có biết xấu hổ không vậy? Chỉ vì con gái cô chết sớm, mà cứ bám lấy con gái người khác không chịu buông à?”
Chu Diễn cũng rút ra bản thoả thuận ly hôn và một thẻ ngân hàng, ném thẳng vào mặt tôi:
“Nhân lúc đông đủ mọi người, mau ký đơn ly hôn đi.”
“Trong thẻ có năm nghìn tệ, coi như tiền cô chăm con bấy lâu và phí bồi thường ly hôn.”
Nghe đến đây, cả hội trường sôi sục phẫn nộ:
“Đúng là chẳng phải người một nhà thì không tụ lại với nhau. Cả cái gia đình ba người này đúng là vô liêm sỉ!”
“Đúng rồi! Ai mà không biết tổng giám đốc Thẩm thương con gái như ngọc như ngà. Cưng chiều bao nhiêu năm trời, mới vừa chuyển giao hết gia sản, quay lưng một cái đã nhận người khác làm mẹ?”
“Năm nghìn tệ tiền bồi thường ly hôn? Bố thí cho ăn xin còn nhiều hơn đấy! Hắn ta không biết xấu hổ à?”
“Tôi là người ngoài thôi mà còn không chịu nổi nữa! Tổng giám đốc Thẩm, đừng quan tâm đến cái lũ cầm thú này!”
“Đúng đó, quá đáng vừa thôi chứ!”
Mọi người ai nấy đều bất bình thay tôi, thậm chí có người còn ngỏ ý giúp tôi kiện tụng để đòi lại tài sản.
Trước sự phản ứng dữ dội của đám đông, Tôn Thiến Thiến và Chu Diễn vẫn bình thản như không.
Như thể cho dù có chuyện gì xảy ra, họ đều đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Thế nhưng, giữa cơn phẫn nộ của mọi người, tôi khẽ mỉm cười đầy ẩn ý:
“Được thôi.”
Dứt lời, tôi ký vào bản thoả thuận ly hôn dưới ánh mắt sững sờ của tất cả.
Tôn Thiến Thiến và Chu Diễn hơi sững người, dường như không ngờ tôi lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Cả hai cầm lấy giấy ly hôn và giấy chuyển nhượng cổ phần, kiểm tra kỹ càng, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm nở nụ cười mãn nguyện.
Khi họ đang đắm chìm trong sự đắc ý, tôi lại cất giọng:
“Vì các người đã tặng tôi món quà lớn đến vậy…”
“Thì tôi cũng có một món quà đặc biệt muốn gửi lại cho các người.”
5
Chu Diễn mặt đầy bối rối, hỏi: “Quà lớn? Là món quà gì?”
Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn về phía tôi.
Giữa ánh mắt chăm chú của bao người, tôi lấy ra một chiếc hộp gỗ trầm hương quý giá đã chuẩn bị từ trước.
Đưa cho Chu Diễn, tôi nghiêm túc nói:
“Mặc dù Nhuyễn Nhuyễn không nhận tôi là mẹ, nhưng dù sao tôi cũng đã nuôi dưỡng con bé suốt hai mươi năm. Trong lòng tôi, nó vẫn là người thừa kế duy nhất.”
“Đây là bảo vật truyền đời của nhà họ Thẩm, tặng cho các người, chúc gia đình ba người các người hòa thuận cả đời.”
Nghe xong, Chu Diễn không khỏi trừng to mắt, sững sờ một hồi lâu.
Sau đó mới cảnh giác mở hộp ra, từ trong đó lấy ra một chiếc nhẫn ngọc cổ xưa quý hiếm.
Thấy vậy, cả hội trường đều ngơ ngác:
“Thật sự là bảo vật truyền đời của nhà họ Thẩm! Thẩm Nhược Hàn này điên rồi à? Còn mang bảo vật tặng cho cái lũ khốn kia?”
“Chắc là bị sốc quá nên đầu óc không còn bình thường nữa.”
“Thật đáng thương, người chồng yêu thương bao năm và đứa con gái luôn nâng niu, một kẻ phản bội, một kẻ không phải con ruột. Còn tài sản thì bị lừa sạch. Con ruột thật thì đã mất. Thử hỏi ai mà chịu nổi?”
“Nhưng chính vì vậy, cô ta càng không nên dung túng cho cái đám khốn đó! Nếu là tôi thì đã hận đến chết Tôn Thiến Thiến rồi!”
Khán giả tại hiện trường đều không nhịn được mà khinh bỉ tôi.
Tôn Thiến Thiến cũng vỗ tay, cảm thán:
“Thẩm Nhược Hàn, trước đây tôi chỉ nghĩ cô là một con ngốc nhiều tiền.”
“Nhưng hôm nay, cô thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.”