Chương 4 - Người Mẹ Bị Chỉ Trích

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Dự – người chồng ấy – lúc nào cũng đứng ngoài cuộc, lúc nào cũng cao cao tại thượng.

Đứa con tôi dốc nửa cái mạng để sinh ra, lại luôn đâm sau lưng tôi, khiến tôi liên tục bẽ mặt trước đám đông.

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì.

Tại sao hai cha con họ lại bắt tay nhau hành hạ tôi như vậy.

Nhưng tôi không muốn phục vụ họ nữa.

Cuộc sống như thế, tôi đã chịu đủ rồi.

Tôi không có nhiều đồ đạc.

Ngôi nhà này, đâu đâu cũng là vest cao cấp của Giang Dự và đồ chơi hàng hiệu của con trai.

Mỗi ngày dọn đống rác họ để lại, đã rút cạn toàn bộ sức lực trong tôi.

Tôi chỉ đơn giản thu dọn vài bộ quần áo, cùng vài bộ đồ vẽ và giấy tờ cần thiết.

Sau đó kéo chiếc vali đầy bụi dưới gầm giường ra.

Nhưng đúng lúc cúi người xuống, tôi vô tình chạm phải một vật gì đó cứng và lạnh ở dưới gầm.

Tôi đưa tay lấy nó ra.

Chỉ một giây sau, mắt tôi trợn tròn.

Cuối cùng… tôi đã hiểu vì sao con trai tôi lại trở nên như vậy…

6

Quả nhiên, không phải là tôi dạy dỗ không tốt, cũng không phải con trai tôi không hiểu chuyện.

Mà là… nó cố tình.

Nhưng điều tôi không ngờ được là — đằng sau sự cố tình ấy, lại là một sự thật như thế này.

Nhìn rõ vật trong tay, tôi bỗng bật cười.

Cười đến toàn thân run rẩy.

Cười đến mức nước mắt tuôn không ngừng.

Thì ra là như vậy.

Thì ra là như vậy!

Khoảnh khắc đó, mọi hoang mang, dằn vặt, tuyệt vọng đè nén suốt bao năm…

Tất cả đều có câu trả lời.

Ngọn núi nặng nề đè nén trong lòng tôi suốt bao năm, cuối cùng cũng sụp đổ ầm ầm.

Thay vào đó là sự tỉnh táo và nhẹ nhõm chưa từng có.

Tôi lau khô nước mắt, bỏ vật đó vào túi áo, rồi đem quần áo đã thu dọn xếp lại vào tủ.

Sau đó, tôi cầm bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên kia lên, xé nát từng mảnh, ném thẳng vào thùng rác.

Làm xong tất cả, tôi sảng khoái đi tắm nước nóng một trận.

Những năm qua vì phải luôn trong trạng thái sẵn sàng đối phó sự cố bất ngờ, ngay cả lúc tắm tôi cũng không dám quá mười phút.

Chỉ sợ lúc mình tắm, con trai lại ra ngoài gây họa.

Nhưng lần này, tôi đã tắm rất lâu, rất lâu.

Tôi muốn gột rửa hết những vết nhơ trên thân thể mình.

Muốn rửa trôi lớp bụi và tủi nhục đã che mờ lòng tôi suốt bao năm qua.

Tắm xong, tôi thậm chí còn pha cho mình một tách trà hoa, rồi mở chiếc máy vẽ chuyên dụng đã bị cất kỹ từ lâu.

Nhìn phần mềm vẽ quen thuộc trên màn hình, tôi tận hưởng sự yên bình và dễ chịu hiếm hoi sau ngần ấy thời gian.

Một tiếng sau, Giang Dự đưa con trở về.

Anh ta lao vào trước mặt tôi với gương mặt tối sầm.

Thấy tôi đang thong thả ngồi trên ghế sofa uống trà, vẽ tranh, anh ta lập tức nổi trận lôi đình:

“Thẩm Thanh Hà, cô có biết hôm nay cô làm mất mặt cả nhà chúng tôi đến mức nào không?!”

“Để lại một mớ hỗn độn như thế ở đó, mà cô còn có tâm trạng ngồi đây vẽ tranh?!”

“Tôi kiếp trước tạo nghiệt gì mà lại cưới phải loại sao chổi như cô!”

“Con trai bị cô dạy đến nông nỗi này rồi…”

Giang Dự vẫn như mọi khi, lải nhải lặp đi lặp lại những lời đủ để xé nát trái tim người khác.

Cố tình châm ngòi, muốn tôi nổi giận, muốn tôi suy sụp, muốn tôi dằn vặt bản thân.

Nhưng tôi chỉ bình thản vẽ tranh, thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên.

Sự điềm tĩnh và khác thường của tôi khiến anh ta như đấm vào bông — chẳng khác gì vô lực đánh vào hư không.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, rồi đẩy mạnh con trai tới trước mặt tôi, quát lớn:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dạy lại con đi, đừng để nó cào xe nữa!”

Tôi liếc nhìn con trai một cái, giọng thản nhiên:

“Dạy làm gì cho tốn công?”

“Dù bây giờ có dạy ngoan, thì mai lại chẳng biết nó sẽ đi cào xe nhà ai.”

“Tôi thấy nó thích lắm đấy chứ.”

“Nếu anh thấy xót, thì tự đi mà dạy.”

Giang Dự trợn tròn mắt nhìn tôi, như thể không thể tin nổi những lời này là từ miệng tôi nói ra.

Dù sao, trước đây tôi luôn là người quan tâm nhất đến cảm xúc của con.

Nhưng bây giờ.

Chuyện đó liên quan gì đến tôi nữa?

Thấy tôi hoàn toàn thờ ơ, Giang Dự chửi một tiếng “đồ điên”, rồi kéo con trai vào phòng, đóng sầm cửa lại.

7

Sáng hôm sau, nhóm cư dân lại một lần nữa bùng nổ vì tôi.

Một tài khoản với avatar lạ điên cuồng tag tôi:

“@401! Cô có thể quản con súc sinh nhà cô được không? Nó vừa mới cào xước chiếc Ferrari tôi vừa dán lớp phủ cao cấp đấy!”

“Mẹ kiếp, cô muốn chết hả? Đừng ép tôi giết sạch cả nhà cô!”

Nếu là trước đây, chỉ cần thấy những lời như thế, tôi chắc chắn sẽ sợ đến hồn bay phách lạc, chạy ngay ra ngoài xin lỗi.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ yên lặng nhìn màn hình.

Như thể tất cả những gì họ nói… chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Thấy tôi không phản hồi, người kia lại tiếp tục tag:

“@401, mày chết rồi hay bị điếc thế? Cút ra đây nói chuyện với ông mày!”

Những cư dân khác cũng bắt đầu hùa theo:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)