Chương 4 - Người Luôn Đến Sớm Hơn Một Phút
13
Hà Thư Diễn vẫn mặc bộ đồ thoải mái như lần trước.
Lần này, ngay cả khi đi gặp bạn bè cũng chẳng buồn thay.
“Không nói gì khác,” Tần Vũ khô khốc khen một câu, “Bộ này của cậu trông trẻ ra mấy tuổi đấy.”
Cậu ta đúng là giỏi chọc tức người khác.
Hà Thư Diễn im lặng một lúc, sau đó bật cười lạnh.
“Bọn họ kiếm tiền giỏi bằng tôi sao?
“Có thể luôn xuất hiện khi cô ấy cần như tôi không?
“Có hiểu cách chăm sóc người khác như tôi không?
“Có tôi……?”
Nếu không phải Tần Vũ nhanh tay bịt miệng, Hà Thư Diễn chắc chắn còn muốn bổ sung thêm một lợi thế tối thượng:
“Tôi già hơn bọn họ, chết sớm hơn, cô ấy có thể nhận thừa kế sớm hơn.”
Tần Vũ: “Mẹ nó, cậu đúng là biến thái thật rồi.”
14
Tôi bình yên vuốt ve con mèo.
Sợi dây chuyền trên cổ lấp lánh dưới ánh đèn.
Chiếc dây chuyền này trị giá hai triệu.
Hà Thư Diễn đã chạy mấy phiên đấu giá mới giành được.
Nhưng tôi không hề hay biết.
Trong điện thoại, Lâm Mạt thở dài.
“Tần Vũ cứ hỏi tớ suốt về cảm giác của cậu đối với Hà Thư Diễn, không biết cậu ta thích cậu mới là lạ.
“Miểu Miểu, cậu nghĩ sao? Nếu không có ý gì với anh ấy, để tớ bảo Tần Vũ truyền lời, đảm bảo Hà Thư Diễn sẽ không xuất hiện kỳ lạ trước mặt cậu nữa.
“Tớ cũng nghe nói rồi, ngày nào cũng theo sát như cái bóng, cậu cũng gan thật đấy.”
Nếu tôi ghét Hà Thư Diễn, tôi đã không để anh ấy có cơ hội gặp tôi.
Tôi nghĩ tôi có thiện cảm với anh ấy.
Hơi ngại ngùng đáp: “Không cần đâu.”
Lâm Mạt im lặng vài giây, đột nhiên hiểu ra.
“He he.”
15
Ở một nơi khác, trong phòng bao.
Hà Thư Diễn ngửa đầu, đột nhiên rất muốn gặp Vân Miểu.
Muốn nhìn vào mắt cô ấy.
Muốn nghe cô ấy nói lại một lần nữa.
“Hà Thư Diễn, anh là biến thái à?”
Anh thật sự điên rồi.
Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn hình bóng cô ấy, mái tóc dài mềm mại buộc thành bím.
Càng nghĩ, anh lại càng bình tĩnh hơn.
Hà Thư Diễn phân tích một cách lý trí.
Để thêm phần lý trí, anh uống một ngụm rượu.
“Tôi cảm thấy… cô ấy đang câu tôi.”
“Vân Miểu là người phụ nữ giỏi câu nhất mà tôi từng gặp.”
Những người xung quanh đều sững sờ.
“Ý cậu là sao? Cậu mà cũng bị câu ư?”
Tần Vũ không biết nhớ đến vết thương lòng gì, bỗng dưng đồng cảm.
“Cô ấy thân với Lâm Mạt như vậy, mà Lâm Mạt coi tôi như thú cưng để chơi đùa, dù tôi cam tâm tình nguyện, nhưng chẳng lẽ, Vân Miểu cũng… Tôi không tin là cô ấy không nhận ra tình cảm của cậu.”
Hà Thư Diễn nhíu mày: “Không được nói cô ấy như vậy.”
Tần Vũ: “?”
Tôi nói gì sai sao?
Hà Thư Diễn: “Cô ấy đặc biệt đơn thuần, đặc biệt tốt.”
Tần Vũ tức tối: “Cậu có thấy mình nói trước sau mâu thuẫn không? Đáng đời cậu!”
Hà Thư Diễn đột ngột đứng dậy, ra cửa đứng một lúc, như thể muốn để đầu óc tỉnh táo lại.
Lần này thực sự tỉnh táo rồi.
Anh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, hỏi rõ ràng.”
Tần Vũ nhìn anh đầy khích lệ.
“Alo?”
Cuộc gọi được kết nối, nhưng đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
“……”
“Alo?”
Đầu ngón tay Hà Thư Diễn vô thức siết chặt.
“……Ừm, Hà Thư Diễn.”
Giọng cô gái mềm mại, nghe có vẻ vừa mới ngủ trưa dậy.
16
Hà Thư Diễn hỏi tôi có đang nghỉ ngơi không, có cần ngủ thêm chút nữa không.
“Không cần đâu,” tôi ngáp một cái, lười biếng xoay xoay đóa hồng trong tay, “Có chuyện gì vậy?”
“Em rảnh không?”
“Có chứ.”
Đầu bên kia dường như không ngờ nhận được câu trả lời này, bỗng nhiên im bặt như thể không khí bị rút cạn, không nói nổi một lời nào.
Hà Thư Diễn cảm thấy cổ họng khô khốc: “Tôi qua đón em.”
“Không cần đâu,” tôi soi gương chỉnh tóc, “Em qua chỗ anh, tiện ra ngoài hít thở một chút.”
Hà Thư Diễn đứng sững tại chỗ.
Cô ấy… đến tìm anh?
Anh cúp máy.
Nhịp tim vẫn vang dội bên tai.
Nhưng anh bình tĩnh lại.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự chắc chắn.
“Cô ấy có cảm tình với tôi.”
Mọi người: “??”
Tần Vũ không nhịn nổi nữa, bật nhảy lên, nhảy rất cao.
“Anh đúng là hết thuốc chữa rồi, còn ảo tưởng hơn cả tôi!”
17
Hà Thư Diễn nói, tại sao anh lại bảo tôi biết cách “câu”, cứ chờ tôi đến rồi sẽ biết.
Mọi người ngay lập tức nghiêm túc, ngồi ngay ngắn chờ đợi.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài xõa ngang vai.
Tới địa điểm mà Hà Thư Diễn gửi.
Đẩy cửa phòng bao ra, tôi bước chân trái vào.
Một hàng ánh mắt lập tức dán lên người tôi.
Tôi khựng lại một giây.
Hít vào một hơi.
Hà Thư Diễn khẽ cười: “Thủ đoạn ghê gớm thật.”
Mọi người: “?”
Mặc dù miệng nói ra những lời này, nhưng một số hành động nhỏ của anh lại có chút kỳ lạ.
Cầm ly nước, đặt xuống, rồi lại cầm lên, đặt xuống.
Lấy bao thuốc ra, nhớ ra tôi sắp đến, lại vứt đi.
Lấy điện thoại, mở lên, tắt đi, đặt xuống.
Một người khi không biết phải làm gì chính là như vậy.
Những người còn lại lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Có người lén chạm vào Hà Thư Diễn, dùng ánh mắt nhắc nhở anh hỏi cho rõ ràng.
Nhưng anh làm như không thấy, ánh mắt chỉ dán chặt vào tôi.
Tôi lần lượt chào hỏi mọi người, ngồi xuống bên cạnh Hà Thư Diễn.
Họ vừa dọn dẹp xong, trong phòng không còn mùi thức ăn, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng mà tôi vô tình để lại khi lướt qua anh.
Anh cẩn thận phân biệt.
Giữa mùi hoa hồng có chút hương dành dành, sau lớp dành dành lại thoang thoảng hương nhài.
Vẫn là mùi hoa nhẹ nhàng quen thuộc, chính là hương thơm tôi hay dùng.
Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra—
Ở bên tôi lâu ngày, anh đã trở nên nhạy cảm với mùi hương.
Chỉ cần ngửi thấy những mùi này—
Là biết tôi đã đến.
Ánh mắt anh theo bản năng rơi xuống môi tôi, rồi đến chóp mũi, sau đó dừng lại ở đôi mắt anh luôn muốn nhìn vào.
Chúng tôi chạm mắt nhau.
Tôi ngẩng đầu, dưới ánh sáng trên trần, đôi mắt hơi híp lại.
Hà Thư Diễn môi mỏng, dường như đang mím lại, cả người căng thẳng.
“Chúng ta đi thôi, tôi đưa em đi ăn.”
Anh đứng dậy khoác áo, tóc mái rơi xuống trán, hàng mi đen như lông quạ khẽ lay động, tạo thành hai bóng mờ nhỏ.
Tôi gọi anh dừng lại.
Anh khó hiểu nhìn tôi.
“Ở đây.”
Tôi vươn tay giúp anh chỉnh lại lọn tóc bên tai, hơi thở gần sát anh.
“Bị rối rồi.”
Lúc này, trong đầu Hà Thư Diễn không còn gì cả.
Chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.
Môi anh… hình như lại sắp nhếch lên rồi.
Anh chết chắc rồi.
Một cú “chết” vô cùng hợp lý, vô cùng chính xác.
18
【Cậu đúng là không có thuốc chữa rồi.】
Giữa lúc ăn, điện thoại Hà Thư Diễn lại vang lên liên tục.
Anh theo phản xạ định tắt nguồn.
“Là tin nhắn của cô gái nào à?”
Tôi chống cằm nhìn anh, cố ý chọc ghẹo.
“Mỗi lần đều vội vàng tắt máy, sợ em nhìn thấy sao?”
Hà Thư Diễn lập tức phủ nhận, sau đó bổ sung thêm một câu:
“Em có thể xem điện thoại của tôi.”
Anh nói rất nghiêm túc.
Tôi vốn chỉ nói đùa, nhưng thấy phản ứng của anh như vậy, lại có chút ngại ngùng, đành xoa mặt cười trừ.
“Em đùa thôi mà.”
Trên điện thoại, tin nhắn của Tần Vũ vẫn là ồn ào nhất.
【Cậu nhìn ra cô ấy có cảm tình với cậu bằng cách nào? Sao tôi không thấy vậy?】
【Không tin, cô gái nhỏ nhà người ta chưa nói thích cậu thì vẫn chưa tính là thích.】
Hà Thư Diễn lướt qua hai tin nhắn đó với ánh mắt lạnh lùng.
Anh có nhịp điệu của riêng mình.
19
“Em cực kỳ thích anh mặc thế này.”
Tôi chống cằm, nhìn anh chăm chú.
“Có ai từng nói với anh chưa? Mặc thế này cực kỳ đẹp trai.”
Hà Thư Diễn cúi đầu nhìn mình.
Quả thật, bộ đồ này khác xa phong cách thường ngày của anh, nhưng lại thoải mái hơn, cũng trông trẻ hơn.
“Em là người đầu tiên nói vậy.”
Bữa cơm này, Hà Thư Diễn ăn rất mất tự nhiên.
Vừa muốn cười, lại không thể cười trước mặt tôi.
Vừa muốn đứng dậy đi đâu đó, lại muốn…
Anh có lẽ thực sự đã biến thái vì ghen rồi.
Cả người mất bình tĩnh, không còn sự trầm ổn thường ngày, thậm chí có chút sốt ruột.
Cuối cùng, anh vẫn hỏi câu quen thuộc.
“Lát nữa về, tôi đưa em?”
Tôi gật đầu.
“Còn một chuyện nữa.”
Hà Thư Diễn nhìn tôi đầy nghiêm túc.
“Tôi còn là biến thái không?”
20
Thật ra thì đúng là có hơi biến thái thật.
Hà Thư Diễn, cái đồ biến thái này.
Còn biết nịnh hót như một chú chó con.
Tôi thuận lý thành chương nhận lời tỏ tình của anh.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh nghiêm túc lôi chuyện cũ ra nói đi nói lại.
“Chuyện này sao lại không tính là em câu tôi?”
Anh cắn nhẹ vào má tôi, có chút tủi thân.
“Nếu không thích tôi, sao em lại nói tạm biệt với tôi?
“Nếu không thích tôi, sao em lại để tôi giúp đeo dây chuyền?
“Nếu không thích tôi, sao em lại chủ động tìm tôi?”
Tôi: “……”
Người này đúng là có chút biến thái thật.
Tôi buông tay bất lực.
“Cái lưỡi câu này rõ ràng quá rồi, có vài người tự mình nhảy vào thôi.”
Bản chất ghen tuông của Hà Thư Diễn bộc lộ rõ ràng.
“Nhưng là tôi nhảy vào trước.”
“Cậu sinh viên kia có gì hơn tôi chứ? Tôi cũng có thể làm sinh viên.”
Tôi bật cười: “Anh định làm sinh viên kiểu gì?”
Anh kéo tôi vào phòng.
Trên giường là chiếc áo sơ mi trắng đã được chuẩn bị sẵn.
“Bây giờ em sẽ biết.”
……
Hết