Chương 22 - Người Là Tình Ca

Không ai cần phải trả lời nữa.

 

Mãi đến khi tôi gần như không thở được, Chu Ngưỡng Chỉ mới thả tay ra.

 

Nhưng tay tôi vẫn vô thức nắm chặt góc áo của anh.

 

Tôi nhìn lên và không thể kiềm chế mình hỏi: "Em nghĩ rằng anh sẽ lại từ chối em lần nữa..."

 

“Không.”

 

Chu Ngưỡng Chỉ xoa đầu tôi: "Em đã dũng cảm như vậy thì không có lý nào anh lại tiếp tục lùi bước."

 

“Anh không muốn liên lụy em, vì anh biết rằng một cô gái đi từng bước một đến ngày hôm nay không dễ dàng chút nào, anh không cho phép bất kỳ ai hủy hoại em.”

 

“Nhưng em đã đánh cuộc tất cả để lựa chọn công khai thì anh không thể để em thất vọng.”

 

“Trong sáu năm ở trong tù, khi rảnh rỗi anh đã học sáng tác và thử viết một cuốn sách. Anh không dám đảm bảo rằng nó sẽ thành công, nhưng anh sẽ cố gắng. Nếu một cuốn sách không đủ, anh sẽ viết hai cuốn. anh sẽ cố gắng bắt kịp bước chân của em.”

 

Anh ấy ôm tôi vào lòng: "Anh trai không muốn trở thành gánh nặng của em.”

 

Tôi vỗ vai anh: "Hôn cũng đã hôn rồi mà vẫn nói là anh trai."

 

Tiếng cười nhẹ của Chu Ngưỡng Chỉ vang lên trên đầu.

 

“Là anh.”

 

Ngay sau đó, tay tôi bị anh nắm chặt.

 

Nhiệt độ lòng bàn tay, vẫn giống như lần đầu tôi gặp anh.

 

“Cũng là nửa kia.”

 

Thêm

 

Tôi hủy bỏ lịch trình gần nhất để ở cùng Chu Ngưỡng Chỉ tại ngôi nhà cũ một tuần.

 

Trong thời gian này, tôi biết được một tin tức từ dân làng: Đa Đa đã chết.

 

Lưu Đa Đa chết vào năm Chu Ngưỡng Chỉ vào tù.

 

Cô ấy ôm đứa con vài tháng tuổi trên tay rồi nhảy xuống sông tự tử, một ngày sau khi đến ký túc xá của tôi quỳ xuống xin lỗi.

 

Dòng nước xiết của con sông cuốn trôi cả cô ấy và đứa bé trong lòng. Cô không có người thân, không bạn bè, ngay cả xác cô ấy cũng không có ai đi tìm kiếm.

 

Khi nhắc đến cô ấy, người dân trong làng cũng chỉ có thể thở dài: "Thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị hai ông cháu đó làm hại.”

 

“Đúng, đều là những kẻ khốn nạn...”

 

Dân làng vẫn còn đang bàn luận, nhưng tôi không nghe nữa.

 

Con sông nhỏ nơi mà Lưu Đa Đa ôm con tự sát là nơi vui chơi yêu thích của chúng tôi khi còn nhỏ.

 

Tôi vẫn nhớ rõ năm đó, vào mùa hè sau khi tôi phát hiện ra tư thế đi bộ của Lưu Đa Đa có gì đó không ổn, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông và cô ấy đã than thở -

 

“Nếu một ngày tôi không thể sống nữa, tôi sẽ nhảy xuống con sông nhỏ này, trở thành một con cá nhỏ tự do, vui vẻ sống thật thoải mái. Lúc đó, hãy đem đồ ăn cho cá đến thăm tôi, cho tôi thật là no.”

 

Khi đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, chỉ lẩm bẩm nói với cô ấy rằng không được nói những lời không may mắn như vậy.

 

Nhưng giờ suy nghĩ lại, lại thấy như là một lời tiên tri.

 

Một vài năm sau khi cô ấy tự sát, tôi lại đến bên bờ con sông nhỏ ấy, vung nhiều thức ăn cá xuống sông. Có nhiều con cá đến ăn, nhưng tôi không biết con cá nào mới là cô ấy.

 

 

 

Sau đó.

 

Chu Ngưỡng Chỉ thực sự đã thành công.

 

Cuốn sách đầu tiên của anh ấy mang tên "Vì Vui".

 

Lấy từ một câu thơ của Bạch Cư Dị: "Ngưỡng mộ tên người cũ, lấy làm niềm vui.”

 

Ngưỡng mộ trong Chu Ngưỡng Chỉ, vui trong Chu Dữ Nhạc.

 

 

 

Sau đó, tôi cũng hát cho anh nghe cái được gọi là bài hát làm nên tên tuổi của tôi: 《 Cao sơn ngưỡng chỉ 》

 

Tên bài hát được lấy từ một câu thơ trong thơ ca:

 

《 Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh vật đã được ghi lại 》

 

 

Tôi vẫn nhớ, khi lần đầu nghe tên của anh trong đầu tôi xuất hiện ngay hai câu thơ đó.

 

Anh mãi mãi xứng đáng với cái tên đó.

 

(Hết)