Chương 2 - Người không chung lối
Tên do editor đặt
[Zhihu] Người không chung lối (Phần 2)
Edit: Lazy moon
Tác giả: 草莓兔兔
12
Bùm—
Giống như có một tảng đá khổng lồ rơi xuống biển, tạo thành một vòng xoáy trong lòng tôi.
Lâm Tuyết mỉm cười nhìn tôi, "Miên Miên, cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ chứ?"
Không biết từ khi nào sương mù bắt đầu xuất hiện trước mặt, tôi gật đầu mạnh mẽ: "Ừ! Chúc hai người hạnh phúc."
"Nhân tiện, Miên Miên, cậu muốn nói gì với tớ?"
"Không...không có gì." Tôi giấu bảng điểm sau lưng.
"Thật sự không có gì sao?" Giang Vọng kiên định nhìn tôi.
Cậu ấy biết tôi rất rõ.
Cậu ấy có thể thấy sự bối rối của tôi.
Không để cậu ấy phải suy nghĩ nhiều, tôi gượng cười nói: “Có một vấn đề tớ không giải được, vốn là muốn cậu dạy cho, nhưng bây giờ đã muộn rồi, đành để hôm khác vậy! "
Nghe vậy, sự nghi ngờ trong mắt Giang Vọng đã bị xua tan.
"Vậy cậu đi ngủ sớm đi." Vừa nói, Giang Vọng vừa vô thức giơ tay lên, chuẩn bị chạm vào đầu tôi.
Sau đó cậu ấy chợt nhận ra điều gì đó và cậu ấy chóng thu tay lại.
"Đi thôi! Tớ đưa cậu về nhà." Cậu ấy nhìn Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết mỉm cười ngọt ngào với cậu ấy, "Đợi tớ một chút. Tớ muốn nói vài lời với Miên Miên, được không?"
Giang Vọng nhìn tôi, có chút do dự.
Nhưng cậu vẫn phải chịu thua Lâm Tuyết đang làm nũng.
Cậu ấy gật đầu: “Được.”
Khi Giang Vọng đi đến gốc cây lớn phía trước, sự dịu dàng trên khuôn mặt Lâm Tuyết biến mất, và cô ta nhếch môi với tôi một cách khiêu khích, "Trần Miên Miên, tôi thắng, Giang Vọng là của tôi."
Lúc này, trong mắt cô ta ánh lên vẻ kiêu hãnh.
Giống như một người chiến thắng, ăn mừng cho chính mình.
Bàn tay bên hông tôi hơi siết chặt, tôi chân thành nói với cô ta: “Tôi chúc hai người hạnh phúc.”
Dù Giang Vọng ở với ai, tôi cũng hy vọng cậu ấy hạnh phúc.
Dường như không ngờ tôi lại thờ ơ như vậy, vẻ mặt Lâm Tuyết càng thêm sững sờ.
Cô ta muốn nói điều gì khác, nhưng tôi không còn sức và đóng sầm cửa lại.
Tôi lặng lẽ đứng sau cánh cửa, nghe Giang Vọng đi tới và hỏi Lâm Tuyết có chuyện gì.
Lâm Tuyết nói không sao.
Sau đó cậu ấy cùng Lâm Tuyết rời đi.
Tiếng bước chân xa dần cho đến khi biến mất.
Sợi dây thắt chặt trong lòng lúc này đã đứt ra, tôi ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối mà bật khóc.
13
Tôi bị mất ngủ.
Nằm trên ghế ngoài sân nhìn trời.
Từ bóng tối sâu thẳm của đêm đến ánh sáng mờ ảo của ngày.
Mặt trời mọc làm nhức mắt tôi, nên tôi chớp đôi mắt khô khốc và tỉnh lại.
Nỗi đau mất đi Giang Vọng trong lòng dường như không còn mãnh liệt nữa.
Sau khi rửa mặt và đánh răng, tôi xách cặp đi học như thường lệ.
Tôi vốn tưởng rằng từ nay về sau tôi và Giang Vọng sẽ là hai đường thẳng song song.
Không ngờ sau giờ học, Giang Vọng lại đứng trước mặt tôi ở cổng trường.
"Trần Miên Miên." Giọng điệu của cậu ấy lạnh lùng, trong mắt cậu ấy có vẻ phức tạp mà tôi không thể hiểu được khi cậu ấy nhìn tôi.
“Sao vậy?” Tôi vô thức nắm chặt quai cặp, cảm thấy có chút bất an.
"Tối hôm qua cậu đã nói gì với Lâm Tuyết?"
Ngẩn ngơ một lúc, tôi thành thật nói: “Chúc hai người hạnh phúc, không có gì khác”.
Giang Vọng cau mày, "Cậu có chắc chắn không?"
Sự ngờ vực trong ánh mắt cậu ấy khiến tim tôi thắt lại.
“Tớ chắc chắn!” Tôi nói to và rõ ràng.
Nhưng vẻ mặt của Giang Vọng đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Khi tôi đưa Lâm Tuyết về nhà tối qua, cô ấy vẫn ổn, nhưng hôm nay, cô ấy xin nghỉ ốm. Tôi gọi cho cô ấy, và cô ấy chỉ nói với tôi, đừng trách cậu ấy. . Trần Miên Miên, nói thật cho tôi biết, cậu đã nói gì với cô ấy?"
Lần này, khuôn mặt của Giang Vọng có chút tức giận.
Và trái tim tôi ngày càng lạnh giá hơn trước câu hỏi của cậu ấy.
Không biết Lâm Tuyết tại sao lại cố ý nói những lời khiến Giang Vọng hiểu lầm.
Có lẽ chính phản ứng của tôi đêm qua đã khiến cô ta không có được cảm giác như người chiến thắng? Hoặc có thể cô ta không thích tôi và muốn chia rẽ tôi và Giang Vọng, hoặc có thể...
Nhưng tôi không quan tâm Lâm Tuyết nghĩ gì. Tất cả những gì tôi quan tâm là Giang Vọng nghĩ gì.
Hít một hơi thật sâu, tôi kiên định nhìn cậu ấy: “Vậy là cậu đến tra hỏi tôi chỉ vì lời nói không rõ ràng của Lâm Tuyết?”
Giang Vọng mím môi và không nói gì.
Im lặng nghĩa là đồng ý.
Giang Vọng đang đứng trước mặt tôi nhưng tôi chỉ cảm thấy con người này thật xa lạ.
Trong lòng tôi tràn ngập sự thất vọng chưa từng có, tôi chế nhạo nói: "Dù cậu có tin hay không thì tôi chỉ nói một điều, chúc hai người hạnh phúc! Tin hay không thì tùy!"
Tôi đẩy Giang Vọng ra và sải bước về phía trước.
Giọng nói của cậu ấy lại vang lên: "Trần Miên Miên, tốt nhất cậu nên nói sự thật, nếu không..."
14
Bằng không thì sao?
Tôi muốn biết câu trả lời.
Nhưng lại sợ phải đối mặt với câu trả lời.
Tốc độ của tôi ngày càng nhanh, tôi bước đi như thể đang chạy trốn.
Tôi đã cố gắng hết sức để chặn những tin tức liên quan đến Giang Vọng và tập trung vào việc học.
Nhưng những tin tức giữa cậu ấy và Lâm Tuyết vẫn truyền đến tai tôi.
Giang Vọng và Lâm Tuyết luôn nổi bật ở trường và chuyện của họ đã trở thành chủ đề nóng đối với các bạn cùng lớp.
Họ nói rằng Lâm Tuyết dường như bị thương và Giang Vọng đã xin nghỉ phép để chăm sóc cô ta.
Nói rằng Lâm Tuyết dường như bị bọn côn đồ bên ngoài trường học bắt nạt, và cảnh sát đã bắt bọn côn đồ đi.
Họ cũng nói…
Cuối cùng, bằng cách nào đó ngọn lửa đã đến với tôi.
Họ nói tôi ghen tị với việc Lâm Tuyết ở bên Giang Vọng nên tôi đã để bọn côn đồ bắt nạt cô ta.
Nhưng tôi đã không làm thế!
Không ai lắng nghe lời giải thích của tôi và tôi đã bị bắt nạt vì tin đồn này.
Họ xé sách của tôi, nhét bọ vào cặp sách và bôi keo 502 lên ghế của tôi.
Tôi đã báo cáo sự việc với giáo viên, nhưng đổi lại tôi nhận được sự bắt nạt từ các bạn cùng lớp ngày càng gia tăng.
Thực sự thì tôi chưa bao giờ được yêu thích ở trường.
Khi tôi mới vào trường, có người tung tin bố tôi đã mất và mẹ tôi đã tái hôn nhiều lần nên mọi người bắt đầu xa lánh tôi.
May mắn thay, tôi đã gặp được Giang Vọng.
Cậu ấy bảo vệ tôi nên không ai dám bắt nạt tôi.
Bây giờ Giang Vọng đã không còn để tâm đến tôi nữa, họ liền nhắm đến tôi.
Tôi lặng lẽ dọn dẹp chiếc bàn bừa bộn, buộc chiếc áo đồng phục quanh eo để che chiếc váy bị keo 502 làm rách, rồi lấy túi nilon để đựng sách vở.
Tôi không ngờ rằng khi tôi đang trên đường về nhà thì bỗng có ai đó bịt miệng tôi và kéo tôi đến con hẻm cạnh trường.
"Ưm..." Tôi vùng vẫy nhưng vô ích.
"Con khốn! Ai bảo mày chọc tức Lâm Tuyết?" Tên côn đồ tát vào mặt tôi.
Lâm Tuyết, lại là Lâm Tuyết!
Tại sao mọi người đều nghĩ tôi làm tổn thương cô ta?
Nhưng rõ ràng là tôi không làm gì cả!
15
"Tôi……"
Không cho tôi cơ hội nói, vài tên con trai đã dùng giẻ bịt miệng tôi lại. Họ mắng mỏ và đấm đá tôi.
Cơ thể tôi đau đến nỗi tôi cuộn tròn trên mặt đất.
Lúc này, tôi nhìn thấy một khuôn mặt đang tiến dần về tôi.
Là Giang Vọng!
Tầm nhìn của tôi mờ đi trong giây lát, tôi khóc và đưa tay ra cho Giang Vọng, "Giang Vọng, cứu tôi với..."
Tôi mong cậu ấy sẽ đưa tôi ra khỏi vực thẳm giống như cậu ấy đã bảo vệ tôi nhiều lần trước đây.
Nhưng cậu ấy đã không làm thế.
Cậu ấy cúi xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy cằm tôi, "Trần Miên Miên, cậu đáng bị như vậy!"
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy đầy hận thù.
Tôi không thể tin được nhìn Giang Vọng, cảm giác như thể mình đã rơi vào hầm băng, run rẩy không thể kiểm soát.
"Giang Vọng, tại sao?" Ánh mắt hắn tối sầm, trong tầm mắt lập loè, khuôn mặt phủ đầy sương giá của Giang Vọng đặc biệt rõ ràng.
"Cậu không biết mình đã làm gì sao? Trần Miên Miên, ba ngày trước tôi đã cho cậu một cơ hội. Tôi hỏi cậu rốt cuộc cậu đã nói gì với Lâm Tuyết, chỉ cần cậu nói ra sự thật, tôi sẽ không làm như vậy với cậu!"
Sức mạnh của bàn tay cậu ấy không ngừng siết chặt, như muốn bóp nát cằm tôi!
Nước mắt nhòe đi, tôi điên cuồng hét lên: "Tôi nói thật! Giang Vọng, sao cậu không tin???"
"Tin? Lâm Tuyết nói với tôi, cậu nói cho cô ấy biết cậu thích tôi, bảo cô ấy tránh xa tôi ra. Bằng không, cô ấy cũng sẽ không buồn đến mức ban đêm một mình ra ngoài, bị kéo vào một con hẻm..." , Giang Vọng vẻ mặt đau đớn, bóp lấy cổ tôi, "Trần Miên Miên, cậu đáng chet! Tại sao đêm đó người bị kéo vào con hẻm không phải là cậu?"
"Nhưng tôi đã không làm vậy!"
"Im đi!" Giang Vọng tay mạnh hơn một chút, "Trần Miên Miên, đây mới chỉ là bắt đầu. Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần Lâm Tuyết đã chịu khổ!"
Sự căm ghét trong mắt cậu ấy gần như đông cứng lại.
Nói xong, cậu ấy đẩy tôi ra và bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cậu ấy, tôi chỉ thấy buồn.
"Giang Vọng, chỉ vì lời nói của Lâm Tuyết mà cậu cho rằng tôi đã hại cô ta sao? Tại sao cậu lại tin cô ta mà không tin tôi?"
Chàng trai không hề quay đầu lại mà trả lời không chút do dự: “Bởi vì cậu thích tôi.”
Lúc này, hy vọng còn lại trong lòng tôi đã bị dập tắt.
Thì ra cậu ấy đã biết tôi thích cậu ấy từ lâu.
Chỉ là giả vờ không hiểu thôi.
Cậu ấy còn cố ý nói đùa với tôi: “Khi nào cậu lọt vào top 100 của trường, tớ sẽ đem bản thân mình thưởng cho cậu nhé?”
Chỉ vì tôi thích cậu ấy, cậu ấy nghĩ tôi sẽ làm tổn thương Lâm Tuyết chỉ vì cậu ấy ở bên Lâm Tuyết. Thật nực cười!
Tôi đột nhiên không thể giải thích được.
Tôi bật cười nói với cậu ấy: "Giang Vọng, cậu sẽ hối hận!"
16
Giang Vọng hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh thân hình của chàng trai trẻ trở lại bình thường.
Tôi là người duy nhất còn lại trong con hẻm vắng.
Tôi không biết mình đã nằm trên mặt đất bao lâu trước khi cơ thể lấy lại được ý thức.
Tôi trở về nhà với cơ thể rã rời và bôi thuốc sát trùng lên vết thương.
Tôi tưởng thế này sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ, tôi lại đau đến mức không thể đứng dậy vào ngày hôm sau.
Tôi chỉ có thể gọi điện đến trường để báo rằng Giang Vọng và những người khác đang bắt nạt tôi.
Lâm Tuyết và Giang Vọng, một người là con gái của hiệu trưởng và một người là con trai của giám đốc trường học.
Tôi không mong đợi bất kỳ sự trừng phạt nào dành cho họ, tôi chỉ hy vọng Giang Vọng có thể kiềm chế bản thân.
Nhưng hóa ra tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Ngây thơ đến đáng sợ!
Sau ba ngày dưỡng thương ở nhà, tôi không đợi phản hồi từ nhà trường mà chờ cuộc gọi từ Giang Vọng.
"Trần Miên Miên, sao cậu lại hèn hạ như vậy? Cậu dám tố cáo tôi! Hãy chờ xem! Hành động của cậu sẽ phải trả giá!" Sau khi cảnh cáo xong, Giang Vọng cúp điện thoại.
Tôi cầm điện thoại mà thấy lạnh vô cùng.
Cậu ấy nói tôi... hèn hạ...
Trước đây cậu ấy tốt với tôi biết bao, giờ cậu ấy lại tệ với tôi đến vậy.
Mắt tôi cay xè không thể kiểm soát được.
Niềm hy vọng cuối cùng của tôi dành cho Giang Vọng đã hoàn toàn tan biến.
Thay vì đến trường, tôi lấy điện thoại ra và bấm số mà tôi luôn ghi nhớ trong đầu nhưng chưa bao giờ liên lạc.
Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Ngay khi tôi nghĩ cuộc gọi sẽ tự động cúp máy mà không được trả lời thì cuộc gọi đã được thực hiện.
"Xin chào." Một giọng nữ quen thuộc nhưng xa lạ vang lên.
Mắt tôi chợt đỏ hoe.
"Mẹ ơi, con... con có thể đến chỗ mẹ được không?" Tôi thận trọng hỏi.
Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt.
Tôi sợ bị từ chối.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu mới có tiếng trả lời: "Được, mẹ sẽ cho người đến đón."
Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng có cảm giác xa cách.
17
Tôi nhớ hồi tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, hay nói cách khác là mẹ tôi đơn phương cãi nhau với bố.
Bà nói bố tôi bất tài, thiếu động lực và làm việc không đủ chăm chỉ.
Không khí ở nhà không tốt chút nào.
Sau đó, mẹ tôi cãi nhau to và kéo vali bỏ đi.
Khi bà ấy bước ra khỏi nhà, bà ấy nhìn thấy tôi đang trốn sau cánh cửa và hỏi tôi: “Con có muốn đi cùng mẹ không?”
Tôi lắc đầu từ chối.
Không phải vì tôi không muốn đi cùng bà ấy.
Đó là vì trong vali của bà không có quần áo của tôi.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà này, bà ấy không bao giờ quay trở lại.
Không một lần.
Sau đó, tôi nghe được tin tức về bà từ người khác.
Nói là bà ấy đã kết hôn và điều kiện gia đình của họ tốt như thế nào.
Bố tôi đột ngột qua đời cách đây vài năm, bà ấy đã đến đây một lần.
Bà ấy đã giúp tôi lo tang lễ cho ông.
Sau đó bà ấy hỏi tôi có muốn đi cùng bà không.
Tôi quá xa lạ với bà ấy nên vô thức từ chối.
Sau đó bà ấy để lại cho tôi một ít tiền và rời đi.
Sau này tôi đã từng vui mừng vì bà ấy không nài nỉ, có lẽ nếu bà ấy nài nỉ và nói thêm một lời nữa thì có lẽ tôi đã gật đầu, điều đó sẽ làm tôi bỏ lỡ Giang Vọng.
Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn thất vọng với Giang Vọng, tôi liên lạc với bà ấy.
18
Người của bà ấy đến rất nhanh.
Người đó tự giới thiệu mình là quản gia.
Người quản gia muốn giúp tôi đóng gói đồ đạc và bỏ vào xe, nhưng khi bước vào phòng tôi lại thấy chẳng có gì để đóng gói.
Sau đó chú ấy chở tôi đến trường.
Làm thủ tục chuyển trường.
Thủ tục diễn ra nhanh chóng đến mức đáng ngạc nhiên.
Tôi chỉ đứng trước cửa phòng hiệu trưởng vài phút là đã xong.
Sau đó tôi đi theo quản gia đi ra ngoài trường.
Khi đến cổng trường, Giang Vọng xuất hiện.
Cậu ta chặn đường tôi.
“Cậu đi đâu vậy?” Giọng nói rõ ràng có chút căng thẳng.
Tôi gần như nghĩ rằng Giang Vọng mà tôi biết đã trở lại.
Nhưng những lời tiếp theo của cậu ta đã khiến dấu vết cuối cùng trong ký ức của tôi về cậu ta biến mất.
Cậu ta nói: "Lâm Tuyết đã đi học trở lại, chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi cô ấy, cậu ấy sẽ tha thứ cho cậu và chúng ta sẽ như trước đây..."
Tôi chỉ nghĩ nó thật buồn cười.
"Giang Vọng, tôi không sai! Người sai là các người!"
Những lời nói hùng hồn đã thành công trong việc chọc tức cậu ta.
Vẻ mặt chàng trai chợt trở nên u ám, muốn bóp cổ tôi giống như lúc ở trong ngõ ngày hôm đó.
Nhưng lần này cậu ta không thể lại gần tôi được.
Quản gia đúng lúc đứng trước mặt tôi, ngăn không cho Giang Vọng lại gần.
Lần đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng người con trai mà tôi cho là toàn năng lại không thể làm được bất cứ điều gì mình muốn.
Người quản gia mở cửa xe cho tôi và tôi lên xe.
Chiếc xe di chuyển.
Chàng trai trẻ đứng yên.
Cậu ta vẫn đứng đấy cho đến khi chiếc xe rẽ vào một góc phố và biến mất.