Chương 7 - Người Giống Cô Ấy Nhưng Không Phải Là Cô Ấy
16
Cả đêm Quý Văn Cảnh không ngủ.
Anh huy động mọi mối quan hệ để tìm tôi.
Anh cố gắng liên lạc với cậu út của tôi — Lục Kinh Yến — nhưng không thể kết nối.
Anh đổi một số điện thoại khác, gọi lại lần nữa, vừa nghe giọng anh, bên kia lập tức dập máy.
Sáng hôm sau, một người bạn của anh mang tới tin tức:
“Điều tra được rồi, cô ấy đã bay sang Úc.”
Anh lập tức mua chuyến bay gần nhất, bay thẳng đến Úc.
Khoảnh khắc ngồi lên máy bay, nghĩ đến việc sắp được gặp lại cô gái nhỏ, anh tràn đầy mong đợi.
Dù cả đêm không chợp mắt, anh vẫn không nỡ ngủ.
Trong đầu anh có vô số điều muốn nói với cô.
Anh muốn ăn năn, muốn xin lỗi.
Anh muốn tranh thủ thời gian trên chuyến bay để sắp xếp ngôn từ, lên kế hoạch cho lần gặp lại.
Suốt 10 tiếng bay, anh không nhắm mắt lấy một lần.
Khi máy bay hạ cánh, bước ra khỏi sân bay, anh lập tức liên hệ với bạn bè bên này — họ có mạng lưới quan hệ rất rộng.
Anh ở lại đây một tuần. Cả tuần đó, anh sống trong khổ sở, gần như không ngủ nổi.
Từ hy vọng ngập tràn… đến thất vọng dần dần.
Cuối cùng, người bạn kia đưa đến tin xấu:
“Không tìm được. Có lẽ… cô ấy không còn ở Úc nữa rồi.”
Anh không tin.
Rõ ràng đã xác định cô bay sang Úc, sao lại tìm không ra?
Anh tiếp tục thông qua các mối quan hệ khác, xác nhận lại — đúng là hiện tại không còn ở Úc nữa.
Không còn cách nào khác, anh đành đích thân đến tìm Lục Kinh Yến, cúi đầu xin lỗi.
Vừa gặp mặt, một cú đấm đã nện thẳng vào mặt anh.
“Con bé bảo bối mà tôi nâng như nâng trứng, là thứ để anh bắt nạt à?!”
Gương mặt Quý Văn Cảnh đầy áy náy, giọng khàn khàn cầu khẩn:
“Xin anh… xin anh nói cho tôi biết, Nguyệt đang ở đâu… tôi muốn gặp cô ấy…”
“Thằng khốn! Anh còn mặt mũi mà hỏi cô ấy ở đâu à?!”
Một cú, rồi lại một cú, đấm liên tục giáng xuống mặt anh.
Anh không né tránh, cũng không đánh trả.
Bị đánh đến mặt mũi bầm dập… vẫn nhất quyết không rời đi.
“Là tôi u mê… là tôi sai rồi…”
“Nếu đánh tôi giúp anh thấy dễ chịu hơn thì cứ đánh tiếp đi.”
“Chỉ cần anh cho tôi gặp Nguyệt một lần.”
Tổng giám đốc cao cao tại thượng của nhà họ Quý — lần đầu tiên trong đời cúi đầu cầu xin người khác.
Nhưng điều đó chẳng khiến Lục Kinh Yến mảy may động lòng. Khi đấm đến mỏi tay, anh chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Cút.”
“Đừng làm tôi thấy ghê tởm. Tôi sẽ không để con bé lại gần anh thêm một lần nào nữa. Tốt nhất anh nên từ bỏ.”
17
Quý Văn Cảnh mang đầy thương tích quay về nhà.
Triệu Minh Nguyệt đến. Thấy anh tiều tụy như vậy, cô ta đưa tay định ôm lấy anh, nhưng anh lập tức lùi lại tránh.
“Hứ, chẳng phải đã từng hôn nhau, ôm nhau rồi sao? Người cũng chạy mất rồi, giờ còn định giữ thân cho ai?”
“Biết là anh thích trẻ con, nhưng chuyện đã đến nước này thì thôi, nén đau mà chấp nhận đi.”
“Muốn trách thì trách cô ta quá cố chấp. Đứa trẻ là của hai người, tại sao cô ta lại tự ý quyết định phá bỏ?”
“Tôi nói rồi, là do anh chiều cô ta quá mức.”
“Câm miệng!”
Quý Văn Cảnh quát lớn, cắt ngang lời cô ta.
“Cô ta chẳng qua là thích anh vì điều kiện của anh tốt, lại đối xử tốt với cô ta.”
“Con không còn thì thôi, anh còn trẻ, muốn có con thì sinh đứa khác là được.”
“Đừng bày ra cái bộ mặt chết chóc đó nữa, cười lên cái coi.”
“Mẹ tôi gọi anh sang nhà ăn cơm.”
“Hôm nay nhà họ Tôn lại đến bàn chuyện cưới hỏi. A Cảnh, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn không?”
Triệu Minh Nguyệt cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự.
“Chỉ là để đối phó với ba mẹ tôi thôi. Nếu không họ lại ép tôi gả cho Tôn Lỗi.”
“Anh cũng biết con người Tôn Lỗi thế nào rồi. Nếu lấy anh ta thì đời tôi coi như xong.”
Quý Văn Cảnh nhìn người đang đứng trước mặt mình, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
“Nguyệt rời đi… có liên quan đến cô đúng không?”
Triệu Minh Nguyệt quay mặt đi, bực bội nói:
“Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ gặp cô ta vài lần thôi mà.”
“Tốt nhất cô nên nói thật.”
Cô ta vẫn ương ngạnh đáp lại.
Quý Văn Cảnh lấy ra một tập giấy in — là toàn bộ tin nhắn giữa tôi và Triệu Minh Nguyệt.
Hôm ở sân bay, cô ta vẫn không ngừng nhắn những lời châm chọc, đâm thẳng vào tim tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy sụp đổ… cô ta không hề vô tội.
Thế nên tôi đã đến tiệm in gần sân bay, in hết đoạn hội thoại giữa hai người, rồi gửi thẳng đến cho Quý Văn Cảnh.
Triệu Minh Nguyệt cầm tập giấy, lật xem từng trang, nhất thời không nói nên lời.
“Cô định giải thích sao?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh đâu có yêu cô ta!”
Lúc này, Quý Văn Cảnh vừa hối hận vừa tức giận đến tột cùng. Anh đẩy mạnh cô ta vào tường, một tay siết chặt cổ:
“Ai nói với cô là tôi không yêu cô ấy?!”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng động vào cô ấy?!”
Triệu Minh Nguyệt vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích. Đến khi mắt bắt đầu lật trắng, Quý Văn Cảnh mới thả tay ra.
Cô ta ngã sấp xuống đất, thở dốc từng hơi, mặt trắng bệch.
“Tại sao chứ? Rõ ràng em và anh là thanh mai trúc mã. Cô ta chỉ là cái bóng thay thế em thôi mà…”
Cô ta tức giận không cam tâm, không hiểu nổi vì sao anh lại nặng tay với mình như vậy.
“Thay thế?!”
Quý Văn Cảnh bật cười như thể vừa nghe được trò đùa nực cười nhất.
“Trước đây người ta nói cô là mối tình trắng trong của tôi, tôi chẳng phản bác, vì tôi nghĩ không cần thiết. Dù sao tôi cũng từng thật lòng yêu cô.”
“Nhưng tôi không ngờ… cô lại tin điều đó là thật, còn cố ý đi khiêu khích Nguyệt.”
“Là ai cho cô cái quyền đó hả?!”
Triệu Minh Nguyệt vừa khóc vừa cười:
“Vậy tại sao anh không nói rõ ràng?! Tại sao vẫn quan tâm đến em, không từ chối em?!”
Ánh mắt Quý Văn Cảnh tối sầm lại:
“Là tôi quá tham lam… tôi đáng chết.”
“Bây giờ Nguyệt đã rời xa tôi, con gái tôi cũng không còn nữa… đây là quả báo của tôi.”
“Còn quả báo của cô… mới chỉ bắt đầu.”
Nói xong, anh túm lấy tóc cô ta, lôi thẳng ra khỏi cửa.
18
“Lúc trước Nguyệt đau đớn thế nào… thì cô cũng nên cảm nhận gấp đôi!”
Anh đẩy mạnh, Triệu Minh Nguyệt lại ngã dúi dụi xuống đất.
“A Cảnh, anh thật sự vì cô ta mà đối xử với em như thế sao?!”
“Em cũng có thể sinh con cho anh mà! Em còn có thể làm tốt hơn cô ta!”
Quý Văn Cảnh ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay bóp chặt cằm cô ta, ánh mắt lạnh lẽo:
“Cô còn dám nói… con là do cô ấy tự ý phá bỏ, không liên quan gì đến cô sao?”
Thấy anh không phản ứng gì, Triệu Minh Nguyệt tưởng mình có cơ hội, liền dịu giọng gọi:
“A Cảnh…”
“Hừ… cô mà cũng xứng?!”
Lời của Quý Văn Cảnh như một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt.
Nụ cười gượng gạo vừa nhú lên trên môi cô ta lập tức cứng đờ.
Quý Văn Cảnh chẳng nói thêm gì, lôi ra một sợi dây thừng, trói chặt tay chân cô ta lại.
Trong suốt quá trình, mặc kệ cô ta giãy dụa hay gào khóc, vẻ mặt anh vẫn bình thản như thể đang làm một việc vặt vãnh không đáng bận tâm.
Trói xong, anh nắm đầu dây kéo cô ta ra hành lang, đi về phía thang máy.