Chương 9 - Người Đứng Trên Đỉnh Kim Tự Tháp
9
Nghe tôi nhắc lại quá khứ, Lục Đình Châu bất ngờ bò đến, ôm lấy ống quần tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Triều Triều, là anh sai! Anh không cố ý giả vờ không nhận ra em!”
“Anh chỉ là… sợ mình không xứng với em, nên mới cố tình lạnh nhạt!”
“Thẩm Vi chỉ là bình phong! Anh chỉ đùa giỡn với cô ta thôi! Em bỏ cái thai đi, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Anh sẽ tốt với em, gấp trăm lần tên Cố Diễn Thần kia!”
Cố Diễn Thần cau mày, đá văng tay anh ta:
“Lục Đình Châu, biết xấu hổ chút đi. Triều Triều đang mang thai, anh bảo cô ấy phá thai?”
“Anh căn bản không yêu cô ấy bằng tôi.”
“Dù đứa bé trong bụng không phải con tôi, tôi cũng xem như con ruột mà yêu thương. Anh làm được không?”
Lục Đình Châu cứng họng, mặt đỏ như gan heo.
Thấy anh ta còn định tranh cãi, tôi dứt khoát vạch trần.
“Anh đâu có cảm thấy mình không xứng. Anh chỉ muốn nhìn tôi bám riết anh, nhìn tôi đau khổ, để thỏa mãn cái lòng tự tôn thối nát của mình trong một cuộc hôn nhân anh luôn cho là “cưới được cao”.”
Lục Đình Châu há miệng, nhưng không nói được gì.
Cuối cùng, cứng cổ rống lên:
“Cô dùng con của người khác lừa ba mẹ tôi, không sợ bị lật tẩy à?”
Cố Diễn Thần cười khẩy:
“Lật tẩy rồi thì sao?”
“Ba mẹ anh dám đắc tội với Tô gia, hay là dám đắc tội với Cố gia?”
“Họ sớm nghi ngờ rồi, nhưng bệnh viện do tôi sắp xếp, thời gian anh đi Bắc Kinh cũng khớp. Dù trong lòng họ biết rõ, cũng chỉ có thể nhận cháu mà thôi.”
Lục Đình Châu triệt để sụp đổ, ngồi bệt dưới đất như vũng bùn nhão.
Tôi không nhìn anh ta nữa, theo Cố Diễn Thần vào văn phòng.
________________
Sau này nghe nói, Lục Đình Châu bị nhà họ Lục nhốt lại, không lâu sau trốn ra, đi tìm Thẩm Vi để báo thù.
Kết quả là, tới trước khu chung cư Thẩm Vi đang ở, anh ta nhìn thấy cô ta đang bụng bầu, khoác tay ông chủ mỏ than, cười tươi rói.
Lục Đình Châu điên lên lao tới đánh, bị bảo vệ của người kia đánh gãy chân, quăng như rác ven đường.
Lục gia không ai đến cứu, nghe nói sau đó có người nhìn thấy anh ta lang thang dưới gầm cầu, điên điên dại dại, miệng vẫn gọi “Triều Triều”.
________________
Thẩm Vi cũng chẳng có kết cục tốt.
Mười tháng mang thai, sinh ra một bé gái.
Ông chủ mỏ than vốn mong con trai, thấy là con gái thì lật mặt tại chỗ, đuổi cả hai mẹ con ra khỏi nhà.
________________
Cùng thời điểm đó, tôi cũng hạ sinh một bé gái, mắt mũi giống Cố Diễn Thần y đúc.
Ba mẹ chồng đến thăm, cười không khép miệng, miệng không ngừng gọi “cháu đích tôn”, tuyệt nhiên không nhắc đến Lục Đình Châu nửa lời.
Cố Diễn Thần giúp tôi xử lý tập đoàn Lục thị, tất cả tàn tích hỗn loạn do Lục Đình Châu gây ra, anh đều dọn dẹp sạch sẽ.
________________
Một năm sau, tôi trở thành cổ đông lớn nhất của Lục thị.
Hôm chuyển vào văn phòng trên tầng cao nhất, tôi bế con đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ ngược xuôi bên dưới.
Cố Diễn Thần ôm tôi từ phía sau:
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi khẽ cười:
“Đang nghĩ, mối tình đơn phương mười lăm năm kia… cũng không quá khó quên.”
Dù sao thì hiện tại…
Tập đoàn giàu nhất Hải Thành – họ Lục, là của tôi.
Cố gia ở Bắc Kinh – sớm muộn cũng là của tôi.
Vài vết thương lòng… so với khối tài sản hàng nghìn tỷ, chẳng đáng là gì.
【Toàn văn hoàn.】