Chương 8 - Người Đứng Ở Đầu Sóng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh thu lại toàn bộ sát khí, sải bước tới, tiện tay ném đống hồ sơ lên bàn, “Sao em tới giờ này? Có ai bắt nạt em à?”

Thật ra cũng có đấy… nhưng là một “người” còn chưa hình thành đầy đủ.

Tôi đặt tờ siêu âm gấp làm tư lên ngực anh, cố bắt chước giọng điệu anh thường dùng:

“Báo án, đội trưởng Giang.”

Giang Trì khựng lại, bản năng cầm lấy giấy: “Vụ gì?”

“Xâm nhập trái phép.”

Tôi chỉ vào bụng mình, nhướn mày, “Có người chiếm đóng trái phép trong bụng vợ anh. Anh có xử không?”

Tay Giang Trì đang cầm tờ giấy… lập tức đơ cứng.

Người đàn ông từng tháo bom, bắt cướp, đấu súng với tội phạm — giờ lại nhìn chằm chằm vào tờ siêu âm trắng đen ấy như thể đang đọc mật mã ngoài hành tinh.

Anh nhìn… mất ba phút đồng hồ.

“Cái này…”

Cổ họng anh chuyển động, ánh mắt ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt là ánh sáng không thể tin nổi: “Thật à?”

“Bác sĩ đóng dấu xác nhận rồi, giả được chắc?”

Giây tiếp theo, tôi lập tức bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Giang Trì, ngay trước mặt cả phòng đầy cấp dưới, vui mừng ôm tôi xoay một vòng, khóe miệng cong lên đến mức không giấu nổi.

“Anh có con rồi hả?” Anh cười ngốc nghếch, dáng vẻ lạnh như băng ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Mấy cảnh sát trẻ nhìn nhau, cuối cùng người bị mắng nặng nhất to gan hỏi một câu: “Đội trưởng Giang… vậy bọn em còn phải viết bản kiểm điểm nữa không ạ?”

Giang Trì đang vui, phất tay một cái: “Viết! Viết gấp đôi cho anh! Viết xong anh bao nguyên đội uống trà sữa!”

Cả phòng: “…”

2

Giang Trì coi thai kỳ của tôi như nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt cấp quốc gia.

Tất cả góc bàn trong nhà được dán viền chống va đập, thảm trải sàn đổi thành loại chống trơn, ngay cả tủ đồ ăn vặt của tôi cũng bị… dán niêm phong.

Việc điên rồ nhất là — anh bắt đầu nghiên cứu sách nuôi dạy trẻ.

Mỗi tối về nhà, dù mệt mỏi cỡ nào, anh vẫn đeo kính, cầm bút highlight, ghi chú chăm chú trong quyển “Cẩm nang dành cho ông bố tương lai”.

Nhìn nghiêm túc chẳng khác gì đang phân tích hồ sơ giết người hàng loạt.

“Đội trưởng Giang~” Tôi đá đá chân anh, “Cho con nghe thai giáo chút đi~”

Anh đặt sách xuống, suy nghĩ một giây, sau đó cúi xuống áp tai vào bụng tôi.

Tôi tưởng anh sẽ kể truyện cổ tích, hoặc hát ru.

Ai ngờ anh nghiêm giọng, gằn từng chữ: “Là ba đây. Nghe chỉ huy. Đừng hành mẹ con quá. Sau này chui ra ngoan ngoãn vào, nếu dám làm mẹ con khổ, lớn rồi ba xử đẹp.”

Tôi: “…”

Tôi đập vào trán anh một cái: “Giang Trì! Ai lại nói với con kiểu đó chứ!”

Anh nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên ngón tay, ánh mắt dịu dàng đến tan chảy: “Anh nghiêm túc đấy. Thẩm Miên, nếu thằng nhóc này khiến em khó chịu, anh thật sự không nỡ…”

Về cuối thai kỳ, tôi hay bị chuột rút, nửa đêm đau đến tỉnh giấc.

Chỉ cần tôi khẽ rên một tiếng, Giang Trì — đang ngủ say như heo — sẽ bật dậy theo phản xạ nghề nghiệp.

Anh nhắm tịt mắt, bế chân tôi vào lòng, bàn tay ấm áp xoa bóp nhịp nhàng, miệng lẩm bẩm:

“Ngoan, chịu một chút… có chồng đây rồi.”

Nhìn quầng thâm sâu dưới mắt anh, tim tôi vừa xót vừa mềm nhũn.

Ban ngày, anh bảo vệ thành phố. Ban đêm, anh bảo vệ tôi.

Dù mệt mỏi đến đâu, vòng tay anh vẫn luôn là nơi an toàn nhất của tôi.

3

Ngày tôi chuyển dạ là một đêm mưa giông dữ dội.

Sinh sớm hơn dự kiến một tuần, lúc tôi đau đến mức muốn ngất, Giang Trì còn đang ở thành phố bên truy bắt tội phạm.

Điện thoại gọi mãi không bắt máy.

Mẹ tôi lo đến phát khóc ngoài phòng sinh, mắng anh không đáng tin.

Tôi nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, cắn răng không rên lấy một tiếng.

Tôi biết anh bận. Tôi biết anh đang liều mạng vì nhiệm vụ.

Tôi không trách anh. Tôi chỉ mong anh bình an.

Khi bác sĩ hô “rặn mạnh lên!”, tôi gần như mất ý thức — thì cánh cửa phòng sinh bất ngờ bị đẩy tung ra.

Một mùi tanh của máu hòa cùng hơi mưa xộc vào.

“Thẩm Miên!”

Tiếng hét khản đặc, run rẩy, như mang theo nỗi sợ chết người.

Tôi cố mở mắt — Giang Trì mặc áo chống đạn, toàn thân lấm lem, tóc nhỏ nước, mặt dính cả vết máu chưa kịp lau.

Y tá vội ngăn lại: “Này này! Người nhà không được vào đâu!”

“Tôi là chồng cô ấy!” Anh đỏ cả mắt, lảo đảo lao đến bên giường.

Cả phòng bác sĩ bị khí thế của anh làm cho giật mình.

Anh siết lấy tay tôi — bàn tay từng nắm súng chắc như sắt giờ run lẩy bẩy, đầy mồ hôi lạnh.

“Miên Miên… anh đến rồi… xin lỗi, anh đến trễ…”

Nhìn dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác đó, tôi bật khóc, dùng chút sức cuối cùng bóp tay anh một cái: “Giang Trì… anh dơ quá…”

“Không dơ đâu! Anh rửa tay rồi, thật đấy!”

Anh hoảng hốt, dán mặt vào tay tôi, lắp bắp “Đừng sợ… anh đây… chồng ở đây rồi.”

Tiếng khóc chào đời vang lên rõ ràng, cơ thể tôi nhẹ bẫng.

“Là bé trai, 3,4kg. Mẹ tròn con vuông.”

Nghe đến đó, Giang Trì — người đàn ông mạnh mẽ không rơi nước mắt — bỗng khuỵu gối bên giường.

Anh vùi mặt vào cổ tôi, vai run bần bật.

Tôi cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo mình.

Người đàn ông từng đối đầu với cái chết, lại khóc như một đứa trẻ.

“Em làm anh sợ chết khiếp… Thẩm Miên, thật sự sợ muốn chết…”

4

Chúng tôi đặt tên con là Giang Dự An.

Dự trong “ban tặng”, An trong “bình an”. “Ban cho em sự bình an.”

Là cái tên Giang Trì phải lật cả cuốn từ điển để chọn ra.

Dự An giống hệt bản sao của bố: không thích khóc, không mè nheo, mặt lúc nào cũng nghiêm túc lạnh tanh — ngầu phát sợ.

Dù Giang Trì miệng than “thằng nhóc phá đám tình cảm”, nhưng thật ra là một ông bố chính hiệu.

Anh ở nhà là lo trọn gói: thay tã, cho bú, ru ngủ.

Có lần tôi đi làm về, thấy anh cởi trần, cơ bắp săn chắc, mấy vết sẹo chiến tích hiện rõ ràng.

Còn cục bột nhỏ mới 6 tháng tuổi thì nằm úp trên ngực anh, chảy nước miếng ngủ say như chết.

TV đang chiếu chương trình thời sự, còn Giang Trì cầm cái lục lạc màu hồng, nhẹ tay lắc lư dỗ con.

Nghe thấy tiếng cửa, anh lập tức giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt…”

Ánh chiều tà rọi vào phòng, phủ lên hai cha con một lớp ánh sáng vàng dịu dàng như mơ.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ về lần đầu tiên gặp anh ở đồn cảnh sát.

Hồi ấy anh là một thanh kiếm tuốt trần, lạnh lẽo sắc bén, khiến người khác không dám đến gần.

Còn bây giờ — thanh kiếm ấy đã có vỏ, có điểm yếu, và có nơi để trở về.

Tôi nhẹ nhàng bước tới, hôn lên cằm anh đầy râu lởm chởm:

“Đội trưởng Giang, nhiệm vụ lần này… làm tốt lắm.”

Giang Trì nhếch môi cười — vẫn là nụ cười vừa ngầu vừa đểu khiến tôi đổ gục năm nào.

Anh vừa ôm con, vừa ôm tôi, tay còn lại giữ gáy, kéo tôi vào một nụ hôn sâu.

“Báo cáo chỉ huy — luôn sẵn sàng làm nhiệm vụ!”

(Hết ngoại truyện

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)