Chương 6 - Người Đứng Đầu Doanh Số Hay Chỉ Là Bóng Đen

Quay lại chương 1:

8

“Tiền thưởng dự án là sao?” – Chủ tịch lập tức nắm lấy trọng điểm, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Không… không có gì đâu, Chủ tịch ạ.” – Giám đốc Chu như bị đâm trúng chỗ hiểm, vội vàng chữa cháy.

Vội vàng nói đỡ:

“Tiểu Khiết và Linh Linh thân thiết, nên lúc đánh giá ký hợp đồng chính thức đã giúp đỡ Linh Linh khá nhiều.”

Tôi chỉ im lặng nhìn hai người đó mà không nói gì.

Sao lạ vậy? Lẽ nào Chủ tịch không biết chuyện tiền thưởng à?

Tôi nhìn Chủ tịch bằng ánh mắt nghi hoặc, và ông cũng nhìn tôi lại với ánh mắt y hệt.

Tôi hiểu rồi.

Hóa ra họ lấy danh nghĩa Chủ tịch ra để ép tôi phải thỏa hiệp.

Tôi cúi đầu mở điện thoại, lật lại tin nhắn về khoản tiền thưởng.

“Chủ tịch, mời ngài xem ạ.” – Tôi đưa điện thoại lên.

“Năm ngoái tôi là người đứng đầu doanh số của phòng ban, nhưng tiền thưởng dự án của tôi chỉ có 128 tệ.”

Chủ tịch liếc nhìn, ra hiệu cho tôi tiếp tục nói.

“Giám đốc Chu vì muốn giúp Linh Linh ký hợp đồng chính thức, đã tráo thành tích của tôi sang cho cô ấy, còn đem luôn khoản thưởng vốn thuộc về tôi.”

“Ông ấy hứa rằng nếu tôi giao lại dự án công ty A cho Bàng Linh Linh thì sẽ bù lại phần thưởng đó.

Nhưng còn úp mở rằng đó là ý của ngài, rồi đe dọa tôi nếu không đồng ý thì khỏi sống nổi trong công ty này.

Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác nên mới chấp nhận cắn răng làm cái dự án khó nhằn đó.”

Dù gì ở bên cạnh Bàng Linh Linh lâu như vậy, tôi cũng học được vài chiêu “diễn vai yếu đuối”.

Nói xong, tôi còn cố tình rưng rưng rơi vài giọt nước mắt.

“Ý của tôi?”

“Lá gan to lắm rồi đấy!”

Chủ tịch tức đến mức vung tay ném tập hồ sơ cái “bốp” thẳng vào người Giám đốc Chu.

“Tôi không ngờ một Giám đốc như anh lại tự cho mình cái quyền lớn đến như thế!”

Giám đốc Chu và Bàng Linh Linh sợ đến mức run bần bật.

“Chủ tịch… ngài nghe tôi giải thích đã…”

“Cút hết cho tôi! Ngay lập tức đi xử lý cho xong dự án công ty A!”

Hai người kia không dám ho he một tiếng, co giò chạy mất dạng.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Chủ tịch quay sang nhìn tôi.

“Còn cô, nói đi, giờ trong phòng không còn ai rồi.”

Chủ tịch vừa nói vừa đưa tay lên ngực, trông như sắp lên cơn đau tim.

“Nói… nói gì ạ?”

Lần này đến lượt tôi ngơ ngác.

Tôi thực sự không hiểu ông đang hỏi chuyện gì.

“Hay… ngài gợi ý một chút được không ạ?”

Chủ tịch nhìn tôi, bật cười.

“Thôi giả vờ nữa đi, tiểu thư nhà họ Tô – con gái Chủ tịch công ty A kia mà?”

Tôi thật không ngờ… thân phận của mình lại bị Chủ tịch phát hiện.

Từ lúc tốt nghiệp, tôi vào công ty này thông qua tuyển dụng sinh viên mới.

Chưa từng một lần nhờ bố can thiệp gì trong công việc.

Ngày ngày cần mẫn làm việc, vất vả không than vãn.

Căn hộ tôi ở cũng chỉ là thuê chung với mấy đồng nghiệp.

Sao ông ấy lại biết được thân phận của tôi chứ?

Thấy tôi mặt đầy dấu hỏi, Chủ tịch bật cười.

“Còn gì có thể giấu được tôi sao? Thật ra tôi đã biết từ lâu rồi.

Chẳng qua là thấy cô làm việc chăm chỉ, cũng không thể hiện gì đặc biệt, nên tôi không đối xử thiên vị.”

“Lần trước cô nói muốn giành bằng được hợp đồng với công ty A, tôi còn tưởng cô định nhờ cha mình đi cửa sau.

Nhưng giờ xem ra, có vẻ không phải vậy.”

Đến mức này thì tôi cũng chẳng còn gì để giấu nữa.

Tôi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với Chủ tịch.

Là tiểu thư nhà danh môn, tôi thật sự không thiếu 30 vạn.

Nhưng một năm trời tôi cật lực chạy doanh số,khoản tiền thưởng cuối cùng chính là sự công nhận cụ thể cho tất cả nỗ lực đó.

Vậy mà lại bị một cấp trên và đồng nghiệp vô liêm sỉ cướp mất.

Tôi thật sự không cam tâm.

Huống hồ với người khác, 30 vạn cũng đâu phải con số nhỏ.

Nếu cứ để loại người như Giám đốc Chu tác oai tác quái,lần tới chẳng biết ai sẽ là người bị hại tiếp theo.

Người chăm chỉ không được tưởng thưởng,kẻ lười biếng lại cầm tiền thưởng cao ngất.

Cứ thế kéo dài, công ty sẽ suy tàn lúc nào không hay.

Chủ tịch nghiêm túc lắng nghe toàn bộ lời tôi nói,đến cuối ánh mắt còn thoáng nét tán thưởng.

“Tôi không ngờ cô lại suy nghĩ thấu đáo đến vậy, đúng là danh gia vọng tộc có khác.”

“Loại người như lão Chu tôi cũng nghe không ít lời đồn rồi.

Hắn chẳng khác gì sâu mọt trong công ty, cần phải xử lý triệt để.”

Nghe được câu này từ Chủ tịch, tôi mới thấy an tâm.

Tôi bạo gan nói thêm một câu:

“Nhưng mà… Chủ tịch, cho thôi việc ngay liệu có phải hơi nhẹ nhàng với họ không ạ?”

Tôi sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Nếu sa thải vô lý, mình còn phải bồi thường nữa, vậy thì thiệt cho công ty quá ạ.”

“Nếu ngài tin tưởng, có thể để cháu xử lý vụ này?”

9

Từ khi đi làm đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhờ đến ba mình.

Và tôi đã thuận lợi ký được hợp đồng với công ty A.

Tôi cầm bản hợp đồng, lập tức đến gặp Giám đốc Chu.

“Giám đốc Chu, hợp đồng tôi lấy được rồi, 60 vạn, mời anh thanh toán.”

Chuyện tôi giành được công ty A đã lan khắp công ty,

dĩ nhiên Giám đốc Chu cũng biết từ lâu.

Nhưng ông ta vẫn tiếc tiền, nên chỉ biết giả bộ tỏ ra tình nghĩa.

“Đợi tôi thăng chức rồi, chẳng lẽ lại thiếu phần của cô sao?”

Ông ta vỗ vai tôi với vẻ thân mật.

Cái người này vẫn còn mơ tưởng chuyện lên chức với tăng lương sao?

Cứ như người bị Chủ tịch mắng cho mặt mũi tái mét trong văn phòng mấy hôm trước không phải ông ta vậy.