Chương 7 - Người Đón Sai
Nhưng, tôi không rõ lắm — anh ấy theo đuổi kiểu gì?
Có một cậu bạn học ngày xưa, là con nhà giàu, vẫn luôn theo đuổi tôi.
Cậu ta hẹn nhóm bạn tổ chức sinh nhật, tôi không tiện từ chối nên cũng đến.
Đến nơi rồi tôi mới nhận ra không khí kỳ lạ.
Cả phòng đầy bóng bay màu hồng, ánh mắt mọi người cứ ra hiệu liên tục — trông chẳng giống sinh nhật, mà y như… chuẩn bị cầu hôn.
Bạn học giàu kia tên là Trương Thiên, tự mình đẩy bánh kem ra giữa phòng.
Tôi thấy tình hình không ổn, định rút lui, nhưng bị hai người bạn của cậu ta cản lại.
Ngay sau đó, Trương Thiên từng bước một tiến lại gần, quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
“Giản Bối, từ thời đại học anh đã thích em rồi. Anh có ba anh trai, anh là út. Bố anh bảo sau khi cưới sẽ giao cho anh một công ty nhỏ để thử sức. Mẹ anh thì đã chuyển nhượng cho anh hai căn biệt thự. Anh cũng có chút tiền tiết kiệm, biết đầu tư, biết chơi cổ phiếu — không dựa vào nhà thì cũng sống được.”
“Hết sinh nhật này anh bước sang hai mươi tám tuổi rồi, anh muốn kết hôn, muốn có một mái ấm với em. Từ nay trở đi anh sẽ toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.”
“Vậy nên, Giản Bối, em đồng ý lấy anh chứ?”
“Lấy đi! Lấy anh ấy đi!” – Mọi người bắt đầu reo hò cổ vũ.
Tôi đứng đó, vẻ mặt khó xử.
Tôi cúi đầu, hỏi nhỏ Trương Thiên:
“Anh không thể báo trước với em một tiếng sao?”
Câu trả lời của anh ta là… càng cầu hôn to hơn.
“Giản Bối, em đồng ý lấy anh nhé? Để anh chăm sóc em cả đời.”
Không khí náo nhiệt xung quanh như chẳng hề liên quan gì đến tôi.
Nếu tôi đồng ý, tôi sẽ có một cuộc sống nhàn nhã, sung sướng, làm một “bà chủ đại gia”.
Nhưng nhìn gương mặt Trương Thiên… tôi không thể nào yêu nổi.
Hôn nhân — rốt cuộc là nên chọn vật chất, hay chọn tình yêu?
Xin lỗi… tôi muốn cả hai.
Mọi người thấy tôi lạnh nhạt, bắt đầu ngừng reo hò.
Tôi không nhận bó hoa và nhẫn mà Trương Thiên đưa, chỉ nhẹ nhàng đỡ anh ta đứng dậy.
“Xin lỗi… rồi anh sẽ gặp được người phù hợp hơn.”
Lúc bước ra khỏi phòng, bầu trời đã lất phất mưa bay.
Tần Thời cầm một chiếc ô, không hề báo trước mà bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi còn đang định nói gì đó thì phía sau, Trương Thiên đã chạy theo tới nơi.
“Giản Bối, anh có chuyện muốn nói với em. Giản Bối!”
Trương Thiên hấp tấp, đứng chắn ngay giữa tôi và Tần Thời.
“Giản Bối, anh biết hôm nay cầu hôn em mà không báo trước là anh sai. Nhưng anh thật lòng thích em. Nếu em chưa muốn cưới cũng không sao, mình hẹn hò trước, thật sự không được thì… thì để anh làm phương án dự phòng cũng được. Em đừng giận nữa mà, được không?”
Tôi liếc mắt qua chỗ khác, bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Tần Thời đang nhìn tôi.
Tôi vội vàng dời ánh nhìn về phía Trương Thiên:
“Trương Thiên, tôi… tôi…”
Tôi còn đang suy nghĩ nên nói sao để anh ta từ bỏ thì phía sau vang lên một giọng nói lạnh lẽo:
“Cô ấy đã có người trong lòng rồi!”
Tôi như bị ai đó bóp nghẹt tim, nhịp đập khựng lại trong một khoảnh khắc.
Tần Thời cầm ô tay phải, ánh sáng phản chiếu trên chiếc nhẫn ở ngón út bên trái của anh, từng bước chậm rãi tiến lại gần.
“Anh là ai?” – Trương Thiên cảnh giác, cảm nhận rõ đối phương đang địch ý.
Tần Thời điềm đạm:
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô ấy đã có người mình thích. Cô ấy không thể đồng ý lời cầu hôn của anh.”
Hôm đó, tôi bị Tần Thời kéo đi trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Mãi tới bãi đậu xe, anh vẫn không buông tay tôi.
Mưa cũng đã tạnh từ lúc nào.
Thấy chiếc G-Class của anh, tôi khẽ vặn cổ tay mình:
“Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây. Anh thả tôi xuống đây là được rồi, tôi tự về được.”
Tần Thời không nói gì, ngược lại còn dùng lực, đẩy nhẹ tôi tựa vào cửa xe, rồi cúi đầu, cùng tôi chui vào xe luôn.
Anh chống một tay lên trần xe, giam tôi giữa lồng ngực và cánh tay.
Hơi thở xa lạ tiến đến gần hơn, rồi gần hơn nữa. Khi tôi vừa quay đầu tránh đi thì cằm đã bị anh giữ chặt, kéo trở lại.
“Đừng né.” – Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, đầy mệnh lệnh.
Đôi mắt đào hoa của Tần Thời cụp xuống, ánh nhìn dừng lại nơi môi tôi. Giây tiếp theo, anh cúi đầu hôn lên đó.
Cảm giác đầu tiên là lành lạnh.
Tiếp theo, anh hé miệng, hơi nóng vây lấy, tiếp đến là… cuồng nhiệt.
“Ưm…”
Nụ hôn của Tần Thời đầy áp đảo, tôi chẳng thể chống đỡ. Chân tôi mềm nhũn, eo lập tức bị tay anh siết chặt giữ lại.
Sau lưng là xe, trước mặt là anh, tôi không còn đường lui.
Chân tôi đã chạm đất, tay lại không tự chủ mà bám lấy vai anh. Cảm giác như bị điện giật, như đang chìm xuống, chưa từng trải qua cảm xúc nào hỗn loạn đến thế.
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Tới khi tôi bị hôn đến mức không thở nổi, Tần Thời mới buông ra.
Trán anh tựa nhẹ vào trán tôi. Dù anh cũng đang thở dốc, tôi vẫn cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh.
Tách nhau ra chưa bao lâu, anh lại cúi đầu hôn nhẹ lên khoé môi tôi.
Mặt tôi nóng bừng, toàn thân như bốc cháy.
Tôi cúi đầu, khẽ đẩy vai anh, nhưng anh lại cúi người, dán sát thêm lần nữa.
Vừa mới nghiêng người tránh đi, giọng khàn khàn của anh lại vang bên tai:
“Còn né nữa hả?”
Lần này, Tần Thời hôn sâu và lâu hơn nhiều.
Dù chiếc ô có lớn đến đâu, che hết cả hai đứa, tôi vẫn nghe được tiếng cười khúc khích của người đi ngang bãi đậu xe.
Phải đến khi anh hôn đủ, anh mới chịu buông tôi ra, kéo tôi vào lòng.
Tôi không rõ tay mình đặt lên eo anh từ lúc nào, chân thì thật sự mềm nhũn.
Tôi nghi ngờ nếu không có anh đỡ, tôi chắc chắn sẽ khuỵu xuống luôn.
Chờ tôi lấy lại sức, Tần Thời nghiêng đầu nhìn tôi trong lòng:
“Bị người ta cầu hôn à?”
“Ừm.” – Tôi liếm môi, thấy môi mình hơi sưng.
Tần Thời đưa tay vuốt nhẹ môi tôi:
“Không biết tôi đang theo đuổi em sao, hả?”
Tôi úp mặt vào ngực anh:
“Không chắc…”
“Không chắc? Tôi rảnh tới mức ngày nào cũng vô tình gặp em, vòng đường xa đưa em về à?”
“Cũng có thể… là anh chỉ muốn ngủ với tôi thôi thì sao.” – Tôi đáp.
Tần Thời bật cười một tiếng ngắn:
“Anh muốn ngủ với em, thì chắc chắn chẳng có gì là đơn thuần cả. Giản Bối, làm bạn gái anh nhé.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh nghiêm túc đấy à?”
Tần Thời gật đầu:
“Ừ, yêu đương nghiêm túc. Em đồng ý không?”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Chuyện tốt thường hay gặp trắc trở.” – Tần Thời ngước lên nhìn trăng – “Dù sao thì anh cũng là sếp của em, em muốn trốn cũng chẳng dễ đâu.”