Chương 2 - Người Đón Sai

4

Tôi đơ ra ba giây, rồi lao ra khỏi phòng như bay.

Chỉ thấy trên sofa trống trơn, chiếc chăn mỏng tôi đắp cho người đó đêm qua được gấp gọn gàng để ở một góc. Trên bàn trà, những mẩu đồ ăn vặt, giấy ăn, cốc nước… đều được dọn sạch sẽ, gọn gàng đến mức sáng bóng.

Không có ai trong nhà vệ sinh, cũng không có ai trong bếp, ban công nhỏ cũng trống không. Trong cái không gian nhỏ bé này, không còn bóng dáng ai cả.

Tôi thở phào một hơi thật dài.

May quá, người ta không phải kẻ xấu.

Vừa thấy nhẹ nhõm, tôi lại thấy… có gì đó tiếc nuối.

Tôi lại có thể đón nhầm một người đàn ông đẹp trai như thế về nhà, rồi tự nhốt mình làm việc suốt đêm.

Thế là chuyện gì vậy trời?

Tôi khẽ đá mũi chân lên sàn, nhìn sàn nhà sạch bóng, trong đầu lại hiện lên cảnh anh ấy đứng dậy cao ráo làm việc nhà, vừa cảm thấy an tâm vừa thấy nực cười.

Tôi đi tới tủ lạnh, rót một ly nước lạnh trấn tĩnh.

Đóng cửa tủ lạnh lại, thì phát hiện có một tờ giấy ghi chú dán trên cánh cửa.

“Cảm ơn vì đã tiếp đón. Có duyên sẽ gặp lại.”

Mực bút dạ đen, nét chữ cứng cáp, gọn gàng.

Nhìn qua đã thấy sạch sẽ, y như con người anh ta vậy.

Tôi bật cười không lý do, đi vào bếp thì phát hiện trên bếp còn có một nồi cháo kê đang được ủ ấm.

Nhìn cháo là biết dùng từ mấy phần nguyên liệu mẹ tôi từng đem sang, chắc là đồ ăn trong nhà ít quá nên anh ta đành nấu cháo.

Quả nhiên, trên bếp còn một mẩu ghi chú khác.

“Không tìm thấy chìa khóa nhà, nên không thể ra ngoài. Chỉ thấy có gói kê còn nguyên nên nấu cháo.”

Tôi cầm hai mẩu giấy, bưng cháo ra bàn, vừa thong thả ăn vừa mở điện thoại nhắn tin cho em họ.

“Đợi xíu nữa chị đến đón em.”

Ngay lập tức, em họ gửi một chuỗi dấu chấm, sau đó là hàng loạt tin nhắn thoại tới tấp:

“Chị cho em leo cây gần hai mươi mấy tiếng, em cố tình chết dí ở sân bay cũng phải đợi để chị bị cả nhà trách mắng, chị có rút được bài học gì không hả? Hừ, sau này phải đối xử tốt với em hơn đó, còn định bù đắp cho em kiểu gì đây?”

Tôi bất giác bật cười.

Hôm qua tôi còn tưởng nó lớn rồi, chín chắn rồi, trưởng thành rồi.

Ai ngờ là đón nhầm người.

Còn nó, bất kể có cao mét chín hay không… vẫn là thằng nhóc trẻ con mà thôi.

5

Tôi đón xong Trần Tử Cầm, rồi quay về công ty thì cũng đã ba giờ chiều.

Vừa bước ra khỏi thang máy, thực tập sinh Tiểu Triệu đã nhào tới.

“Xin lỗi chị Bối Bối…”

“Tôi không sao, sau này nhớ kiểm tra kỹ trước khi nộp. Đừng để xảy ra sai sót nữa là được.”

“Chị Bối Bối ơi, sao chị tốt quá vậy…” – cô ấy suýt khóc đến nơi – “À đúng rồi chị, công ty mình có tổng giám đốc mới từ trên rơi xuống đó!”

Tôi đáp:

“Chuyện này đâu phải mấy ngày trước đã nói rồi sao?”

“Hôm nay ảnh đến báo cáo rồi, đẹp trai lắm luôn!”

Tiểu Triệu cực kỳ kích động:

“Với cả, cuộc họp tổng kết cuối năm sáng nay cũng bị dời lại, nói là tất cả nhân sự quan trọng đều phải có mặt.”

Tôi còn đang định nói gì đó thì trưởng phòng đã thấy tôi, giơ tay gọi:

“Giản Bối, qua đây một chút.”

“Dạ, trưởng phòng.”

Trưởng phòng kéo tôi đi thẳng lên phòng họp lớn tầng chín.

“Không kịp báo em trước. Sếp mới vừa nhậm chức, muốn em cũng tham gia cuộc họp. Có thể lát nữa sẽ hỏi vài số liệu.”

Tôi: “…”

Là một nhân viên bình thường như tôi, mấy buổi họp cấp cao thế này xưa nay có liên quan gì đâu, nghe mà căng thẳng hết cả người.

Trưởng phòng giải thích:

“Sếp mới có vẻ muốn làm quen với lực lượng nòng cốt tầng trung, dù sao mấy đứa cũng là tương lai của công ty mà.”

Tôi gật đầu:

“Trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ không làm anh mất mặt đâu.”

Đùa một câu cho đỡ căng, tôi bước vào phòng họp trong tâm thế thoải mái hơn chút. Tôi tiện liếc qua ghế chủ toạ, ánh mắt liền như bị dính chặt vào đó không rời nổi.

Mất mấy giây tôi mới hoàn hồn.

Sếp mới của công ty, hình như chính là “ông anh họ” mà tôi đón nhầm tối qua thì phải?!

6

“Ông anh họ” tên thật là Tần Thời, du học sinh vừa trở về từ phố Wall.

Tổng công ty nghe nói có mấy ông sếp già khó bảo, vậy mà bị anh xử lý đâu ra đấy ngay từ những ngày đầu tiên.

Lần này được điều đến chi nhánh bên tôi, từ trên xuống dưới ai cũng dè chừng, nghiêm chỉnh như ra trận.

Tôi không ngờ Tần Thời lại trẻ như vậy.

Thậm chí tối qua tôi còn nhận nhầm anh thành em họ, còn đang chật vật vì miếng cơm manh áo, đúng là so với người khác chỉ thấy tủi thân.

Trong lúc họp, tôi hoàn toàn không nghe được gì, cứ mải nhìn gương mặt “ông anh họ” đó.

Giá mà em họ tôi cũng đẹp trai như vậy thì tốt biết mấy, mỗi sáng mở mắt ra là được ngắm dung nhan của “nam thần”.

Có lúc, tôi cảm giác ánh mắt của Tần Thời cũng nhìn về phía tôi, nhưng đến khi tôi ngẩng đầu lại thì thấy chắc là mình tưởng tượng thôi.

Họp xong, tôi được giữ lại riêng.

“Cô Giản, xin dừng lại một chút.”

Thế là tôi đứng tại chỗ, giữa ánh mắt đầy ghen tị của mọi người, còn bị Giang Mỹ Mỹ – đồng nghiệp cùng bộ phận – huých cho một cái đau điếng.

Mọi người rời khỏi hết, đèn trong phòng họp bật sáng trở lại. Tôi đứng bên cạnh Tần Thời, cười ngượng ngùng.

“À… Tổng giám đốc Tần, chuyện tối qua thật ngại quá, tôi đón nhầm người…”

Tần Thời xoay cây bút ký trong tay, mỉm cười:

“Không sao, tôi cũng lên nhầm xe mà.”

Tôi đưa tay gãi nhẹ giữa hai lông mày, kéo váy xuống một chút cho đỡ lúng túng.

Trong một giây, tôi muốn giả chết tám trăm lần. Chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì giọng anh ấy vang lên, mang chút ý trấn an:

“Cô không cần lo lắng. Tôi chỉ muốn hỏi, cháo sáng nay… ngon chứ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)