Chương 2 - Người Đợi Kiếp Trước

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sáng chủ nhật, chuông báo thức vang lên khi trời còn chưa hửng sáng, kéo tôi ra khỏi cơn ngái ngủ. Dù chẳng hề hào hứng, tôi vẫn phải bật dậy đi tắm, thay đồ rồi xuống bếp giúp mẹ chuẩn bị những món mặn ngọt để dâng cúng sư ông trong chùa.

Mọi thứ xong xuôi, ba mẹ con lập tức rời nhà, sang ngôi chùa gần đó nơi sư ông đang ở, để gặp họ hàng đã tụ tập đông đủ.

“Trời đất ơi, lâu quá mới gặp! Thằng bé lớn nhanh thật, giờ khôn lớn, khôi ngô quá chừng.”

Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên chào đón khi gia đình tôi bước vào nhà trai giới, nơi đông nghẹt bà con lối xóm đến làm phước và dâng đồ cúng.

“Con chào dì Orn.” Tôi chắp tay cúi đầu lễ phép, miệng mỉm cười , nhưng trong lòng lại không khỏi thấy chán ngán.

Mỗi năm đến sinh nhật của sư ông, tất cả con cháu — tức là các cậu , dì và mẹ tôi — đều tụ họp về chùa để làm lễ. Tôi vốn không có ác cảm với những buổi sum họp gia đình, nếu như không vì mấy dì cậu thường thích nói năng khó nghe , hay xen vào chuyện riêng của người khác, chẳng hạn như…

“Trời ơi, sao con gầy dữ vậy ? Nhìn như cái xác khô! Giới trẻ giờ toàn nhịn ăn cho ốm nhom, chẳng biết quý trọng sức khỏe gì hết. Da dẻ thì trắng bệch ra , không ra nắng à con?”

Chưa kịp mở miệng, câu phê bình về ngoại hình đã bay thẳng vào tai tôi .

“Dạo này con nhiều việc nên sụt cân thôi ạ, chứ con đâu có nhịn ăn.” Tôi đáp lại nhạt nhẽo, liếc nhanh ánh mắt cầu cứu về phía ba mẹ . Ba tôi lập tức ra hiệu bảo tôi im lặng, nên đành nuốt hết những lời muốn nói vào trong.

“Thế con học ngành gì nhỉ? Tiếng Anh đúng không ?”

“Dạ, vâng . Dạo này học cũng hơi nặng một chút.”

“Con trai dì học Y đó, cũng cực lắm. Nó chẳng mấy khi về nhà. Con mà còn về được , chắc là học nhẹ hơn nó rồi . Học ngôn ngữ sao bằng làm bác sĩ được .”

“…”

“Con không học khoa học hồi cấp ba sao ? Tiếc ghê. Sao không học Y cho rồi ? Học ngôn ngữ thì sau này làm gì, lương thấp lắm, cực mà chẳng được bao.”

Dì Orn vẫn chưa chịu buông tha. Mẹ tôi ngồi kế bên bắt đầu thấy ngượng, còn tôi – người bị mang ra làm chủ đề bàn tán – chỉ thấy đầu óc đặc quánh lại .

Từ hồi tôi năm nhất tới giờ đã năm ba rồi , mà dì vẫn nói đi nói lại mấy chuyện y hệt. Bao giờ mới dừng đây?

Tôi định mở miệng đáp, may mà chồng của dì lên tiếng trước , khiến dì chuyển sang nói chuyện với ba mẹ tôi . Tôi nhân cơ hội đó thở phào một hơi thật sâu.

Đó cũng chính là lý do tôi không thích tụ họp gia đình — vì luôn có vài người thích xen vào chuyện của người khác, như dì Orn chẳng hạn. Thật ra dì cũng là người tốt , chỉ có điều cách nói chuyện luôn khiến người ta thấy bị so sánh, bị hạ thấp. Dù sao thì… đời là của tôi , tôi chọn học gì là quyền của tôi .

“Đi cúng sư ông thôi, con phụ mẹ bưng mâm thức ăn nhé.”

Mẹ gọi, tôi liền đứng dậy, cùng mọi người bưng đồ ăn và lễ vật vào chánh điện.

Từ ngày bà mất, ông ngoại chia lại tài sản cho các con rồi xuất gia đi tu. Ông ở ngôi chùa gần nhà, nên ba mẹ tôi vẫn thường đưa tôi sang cúng dường, làm phước. Nhờ vậy mà tôi quen thân với sư ông từ nhỏ, ông thương tôi nhiều lắm — nhưng tình thương đó đi kèm với cây nhánh phép vẫn hay quất vào đầu tôi chan chát mỗi lần tôi nghịch ngợm.

“Dạo này sao rồi ? Lâu lắm không thấy mặt.”

Sau khi dâng đồ xong và trò chuyện được một lúc, giọng khàn khàn của ông vang lên. Tôi chắp tay cúi chào, mỉm cười lễ phép: “Dạ, dạo này con bận học quá, ít về nhà. Kỳ nghỉ tới con sẽ về thăm ông nhiều hơn ạ.”

“Nhìn con là biết nặng rồi .”

Đôi mắt đục mờ của ông nhìn tôi chằm chằm, như thể soi thấu tận trong lòng.

Dù đã ngoài bảy mươi, ông vẫn trông rất khỏe, dáng người còn vững chãi lắm. Trong vùng, ai cũng kính trọng sư ông. Người ta nói những gì ông đoán đều linh nghiệm, thậm chí có người còn đến nhờ ông xem vận mệnh cả đời. Nhưng ông chưa bao giờ lợi dụng điều đó — chỉ khi ai gặp hạn, ông mới khuyên vài câu để tránh tai ương.

Riêng tôi , ông chỉ từng xem cho đúng một lần hồi còn nhỏ, rồi từ đó chẳng bao giờ nhắc lại . Có lẽ ông biết tôi chẳng tin mấy chuyện ấy , nhưng ông cũng chẳng bao giờ trách hay ép tôi tin.

Mọi người dần tản ra sau khi buổi nói chuyện kéo dài gần hết buổi trưa. Ai nấy đều chào hỏi, hẹn gặp lại , rồi lần lượt rời khỏi chánh điện. Tôi cũng định ra ngoài gặp ba mẹ và mấy người họ hàng đang đứng chuyện trò ngoài sân, thì một giọng khàn khàn quen thuộc bất ngờ cất lên phía sau : “Nakhun.”

“Dạ?”

“Lại đây, ta bảo.”

Tôi hơi khựng lại , ngạc nhiên khi nghe sư ông gọi đúng tên thật của mình — cái tên mà chính ông là người đặt. Ngày ấy , ông nói rằng tên này sẽ mang lại cho tôi những điều tốt lành: tình yêu, hạnh phúc, và sự bình an. Ba mẹ tôi thấy ý nghĩa nên giữ nguyên, để rồi suốt hai mươi năm qua tôi vẫn luôn được gọi như thế.

“Dạ, sư ông gọi con?”

“Sắp đến lúc rồi .”

Câu nói đột ngột ấy khiến tôi bối rối, không hiểu đầu đuôi ra sao .

“Dạ… tới lúc gì ạ?”

“Vận con dạo này không tốt . Sẽ có nhiều chuyện xảy ra , nhưng không phải chuyện nào cũng xấu . Con sinh ra vốn đã mang theo một sợi dây ràng buộc, chỉ có con mới tự tháo được nó.”

Tôi đứng lặng, ngỡ ngàng đến quên thở. Lời tiên đoán của ông khiến ký ức mười năm trước chợt ùa về — khi ấy , ông cũng từng nói với tôi những câu tương tự, mà tôi lại chẳng mấy bận tâm.

“ Nhưng ta đoán là con vẫn không tin đâu …”

Tôi chỉ im lặng.

“Ta chỉ muốn dặn, dạo này nhớ giữ mình . Niệm vài câu kinh, đừng để dính vào rắc rối, nghe chưa ?”

“Con ngoan mà, sư ông. Có bao giờ con làm gì sai đâu .” Tôi vừa nói vừa cười , nhưng ngay sau đó “bốp!” — cây gậy vẩy nước phép gõ thẳng xuống đầu tôi .

“Không ngoan gì hết! Ta vẫn nhớ rõ cái lần con leo cây xoài trong chùa té gãy chân, vừa khóc vừa hét om sòm đó.”

“Dạ thì… lúc đó con còn nhỏ mà.” Tôi gãi đầu, cười gượng.

Sư ông khẽ bật cười , rồi lấy sợi chỉ thiêng bên cạnh ra .

“Đưa tay đây, ta buộc cho con sợi dây chúc phúc.”

Tôi không dám trái lời, ngoan ngoãn chìa tay. Đôi tay run run của ông nhẹ nhàng buộc sợi dây quanh cổ tay tôi , thắt một nút chắc chắn.

“Đừng tháo ra , nhớ chưa ?”

“Dạ.” Tôi khẽ gật đầu.

Ông rảy thêm ít nước phép lên người tôi rồi bảo tôi đi giúp ông mời các sư khác ra dùng cơm.

Khi quay lại , mẹ đã hỏi ngay: “Con đi đâu mà lâu vậy ?”

“Dạ, sư ông buộc chỉ cổ tay cho con rồi nhờ con mang đồ qua phòng ngài, nên hơi chậm chút.” Tôi đáp gọn, cố giấu phần “xui xẻo” mà ông đã nói . Nếu mẹ biết , thế nào bà cũng lôi tôi đi xem bói, tìm cách giải hạn cho mà xem.

Một lát sau , các cô chú rủ ba mẹ tôi ra quán ven sông ăn trưa, vừa ăn vừa hóng gió. Ba mẹ đồng ý, tôi cũng theo ra xe. Trước khi lên xe, tôi ngoái lại nhìn chánh điện — nơi sư ông vẫn đang ngồi giữa ánh chiều nhàn nhạt.

Tôi vốn không tin chuyện vận mệnh hay điềm báo, vậy mà chẳng hiểu sao lần này lời ông nói lại khiến lòng tôi thấp thỏm. Có lẽ vì ông là người thân , là người tôi luôn kính trọng. Lời dặn dò ấy không có ý vụ lợi, chỉ là sự quan tâm chân thành.

Tôi khẽ lắc đầu, xua tan suy nghĩ vẩn vơ. Bước vào xe, ba tôi đã nổ máy chờ sẵn.

Thôi kệ. Lo nghĩ làm gì cho mệt. Cẩn thận một chút là được rồi .

Bữa trưa hôm ấy , tôi chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Dù món ăn rất ngon, thời tiết cũng dễ chịu, nhưng những câu chuyện từ họ hàng khiến tôi thấy ngột ngạt, ăn chẳng ngon miệng. Vốn đã đủ căng thẳng, tôi lại phải nghe những lời nhận xét, chê bai, vậy mà vẫn phải cố gượng cười đáp lại để giữ thể diện cho ba mẹ , dù trong lòng chỉ muốn đứng dậy rời bàn ngay lập tức.

“Đừng giận dì con nhé, bà ấy chỉ có ý tốt thôi.”

Mẹ nói khi chúng tôi trở lại xe. Tôi nhìn mẹ đang ngồi ở ghế trước , khẽ thở dài, thế là mẹ đưa tay qua xoa nhẹ đầu tôi .

“Đừng để tâm, đừng căng thẳng nữa con. Với ba mẹ , con vẫn là đứa giỏi nhất.”

“Cảm ơn mẹ .” Tôi mỉm cười khi nghe lời động viên ấy . Ba mẹ chưa bao giờ ép buộc tôi làm điều gì — họ chỉ nhắc nhở, cho lời khuyên và để tôi tự quyết định. Điều đó khiến tôi thấy mình may mắn hơn nhiều so với các anh chị em họ. Nhất là so với con trai của dì Orn — người bị bắt học thêm để thi vào trường Y. Mỗi lần gặp, cậu ấy lại than phiền với tôi .

Cuộc sống đâu còn là của mình , nếu mọi thứ đều phải phụ thuộc vào ý chí của người khác. Dù có là “ý tốt ”, thì với tôi , điều đó vẫn thật ngột ngạt.

Chiều muộn, chúng tôi trở về nhà. Tôi nằm dài trên giường, lướt mạng xã hội suốt một lúc lâu. Mẹ lại ra ngoài dự buổi họp lớp cũ. Ba mẹ tôi quen nhau từ thời cấp ba, rồi yêu nhau , cưới nhau và sinh ra tôi — đứa con duy nhất. Tôi từng nghĩ đó là một mối tình đẹp .

Khi trong nhà chỉ còn lại mình tôi , cảm giác trống trải lại trở nên… yên bình. Là con trai khiến tôi luôn mang áp lực trong lòng. Dù được yêu thương trọn vẹn, nhưng đi kèm với đó là nỗi cô đơn. Tôi chẳng có anh chị để hỏi han hay tâm sự, chỉ biết ngồi suy nghĩ mãi về chuyện liệu sau này mình có thể lo cho ba mẹ chu toàn hay không .

Thật lòng mà nói , lúc ấy tôi chẳng có mục tiêu gì trong đời. Tôi chọn ngành tiếng Anh chỉ vì không hứng thú với khoa học, mà điểm tiếng Anh của tôi thì khá. Nhưng khi người ta hỏi “ sau này muốn làm gì”, “ ra trường định đi theo hướng nào”, tôi hoàn toàn không có câu trả lời.

Tiếng hát hò và nhạc nhảy từ loa nhà hàng xóm vang vọng khắp nơi, len vào tai tôi , khiến đầu óc càng thêm căng. Tôi cau mày, bước đến cửa sổ để đóng lại , định chặn bớt tiếng ồn — nhưng chẳng ăn thua. Biết sao được , nghe nói con trai nhà bên vừa đỗ đại học nên họ mở tiệc ăn mừng. Trong ngày vui như thế, tôi chẳng nỡ đi bảo họ giảm âm lượng, sợ làm mất hứng. Thật ra cũng chẳng đến nỗi phiền, chỉ là tôi vốn không thích ồn ào.

Tôi ra khỏi nhà, chạy xe máy ra cửa hàng mua ít đồ và mấy lon bia cho bữa tối. Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, mặc áo thun và quần thể thao, rồi ngồi xuống ăn cơm — món thịt heo xào húng quế cùng bia, vừa ăn vừa nghĩ ngợi vẩn vơ.

Tôi muốn sau này có thể chăm sóc ba mẹ và có một công việc ổn định. Nhưng ai cũng biết , kinh tế trong nước khó khăn, cạnh tranh tìm việc thì khốc liệt. Nếu điểm học tập không cao, e là rất khó có được công việc đầu tiên với mức lương khá.

Mà điểm của tôi lại vừa tụt dốc nữa. Đúng là khốn thật.

Thời gian trôi đến tận ba giờ sáng, ba mẹ vẫn chưa về. Nhạc nhà đối diện vẫn còn ầm ĩ. Cơn say khiến ý thức tôi bắt đầu mơ hồ. Bình thường tôi chẳng bao giờ uống bia rượu, trừ khi stress. Với tửu lượng kém như tôi , chỉ ba lon bia thôi cũng đủ khiến mặt đỏ bừng và đầu óc quay cuồng.

“Ồn quá…”

Tôi khẽ than, giọng khàn đi vì men bia, khi tiếng karaoke vẫn tiếp tục vang vọng. Cơ thể nóng bừng khiến tôi thấy khó chịu, nên tôi quyết định đứng dậy. Một tay cầm lon bia, tay còn lại vịn vào tường để giữ thăng bằng, tôi lảo đảo bước về phía cửa.

Sự bốc đồng luôn khiến con người làm những điều kỳ lạ. Thay vì bật máy lạnh cho mát, tôi lại nghĩ rằng gió đêm mát rượi ngoài kia sẽ giúp xua bớt hơi nóng trong người . Thế nhưng, vừa bước ra khỏi nhà, âm thanh ồn ào từ căn nhà đối diện lại càng rõ rệt hơn.

Tôi bực dọc khẽ tặc lưỡi. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi quyết định đi về phía vườn xoài sau nhà.

Lúc ấy , trong đầu tôi chẳng có lấy một ý nghĩ nào. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, để được ở một mình .

Nếu không phải là người quen thuộc với khu vườn ấy , hẳn tôi đã ngã nhào xuống con mương nhỏ trong đêm tối. Nhưng tôi đã sống ở đây từ khi sinh ra , và dù hơi men khiến đầu óc quay cuồng, tôi vẫn đủ tỉnh táo để lần bước qua từng gốc cây. Càng đi sâu vào trong, tiếng nhạc càng lùi xa, không khí giữa những hàng cây trở nên mát lạnh và dễ chịu. Say khướt, tôi ngồi xuống bên gốc một thân cây lớn, rồi uống nốt phần bia còn lại trong lon.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy bầu trời phía trên bị những tán lá đan xen che khuất. Dẫu vậy , vẫn có thể nhìn thấy sắc đỏ thẫm của mây mưa hòa lẫn vào bóng đêm, nhuộm cả bầu trời thành một màu u ám. Ánh trăng và sao cũng biến mất.

À, hình như tối nay có nguyệt thực — tôi nhớ ai đó đã đăng trên mạng như vậy . Bảo sao bầu trời lại tối bất thường đến thế.

Xung quanh im lặng đến rợn người , đến cả tiếng dế kêu cũng không nghe thấy. Nhưng tôi , trong cơn say chưa tỉnh, chỉ thản nhiên đưa lon bia lên uống cạn. Ban đầu định ngồi hóng gió một lát rồi quay về, nào ngờ làn gió mát lạnh lại khiến mí mắt tôi ngày càng nặng trĩu. Cuối cùng, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay .

--

“Ở đằng kia kìa!”

Một tiếng hô lớn vang lên từ xa, vọng vào tai khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi mở mắt ngái ngủ, chớp liên hồi để thích nghi với ánh sáng chói chang của buổi sáng sớm.

Trong giây lát, tôi c.h.ế.t lặng — vì nhận ra mình đang nằm trên một bãi cỏ gồ ghề, ẩm ướt. Rồi ký ức đêm qua ùa về: men bia, tiếng nhạc, và cơn buồn ngủ bất chợt giữa vườn xoài.

“Tìm thấy rồi !”

Vài người lạ mặt từ đâu đó chạy đến, vây quanh tôi . Nhịp tim vốn đã loạn vì say rượu giờ càng đập dữ dội hơn.

“Cậu Klao ở đây này !”

“…”

Khoan đã …

Tôi nhớ rõ mình đi ra vườn xoài sau nhà cơ mà. Nếu có gặp ai, lẽ ra phải là các bác, các cô chú làm công quen mặt mới đúng — chứ không phải những người xa lạ này .

“Than Okya và Than Muen đã sai gia nhân đi tìm cậu suốt mấy ngày nay. Cậu đi đâu vậy ? Và tại sao … tại sao cậu lại ở trong khu rừng này ? Xin hãy nói cho bọn tôi biết .”

Một chàng trai trẻ lên tiếng, giọng vừa nhẹ nhõm vừa run rẩy sợ hãi.

Đầu tôi nhói lên một cơn đau dữ dội, khiến mọi ý nghĩ như bị xáo trộn. Tôi cố gắng chịu đựng, nhưng có lẽ ngay cả khi tỉnh táo, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra .

(*Từ “Than” là một danh xưng tôn kính, dùng để gọi những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội, tương tự như “Phra”, “Luang”, v.v.)

Trước mặt tôi là một nhóm đàn ông, trông có vẻ ngang tuổi tôi , nhưng họ lại mặc khố, cởi trần, tóc vuốt ngược ra sau , có người còn răng đen nhánh — hệt như vừa bước ra từ phim cổ trang.

Không chỉ trang phục kỳ lạ, mà cách họ nói chuyện cũng thật khác thường. Trong tay họ cầm những thứ trông như kiếm, vài người nhìn tôi với vẻ nhẹ nhõm, số khác thì nghiêm nghị, dò xét.

Và… vừa nãy họ gọi tôi là gì cơ?

Cậu Klao?

Tôi c.h.ế.t lặng, chẳng nói được lời nào, chỉ ngồi yên nhìn họ trao đổi với nhau . Có người còn la hét bằng những từ ngữ nghe lạ tai, cổ xưa. Càng nhìn , tôi càng thấy họ… không thuộc về thế giới này .

Dù đầu óc vẫn còn lâng lâng men bia, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhớ rằng: tôi chỉ đi vào vườn xoài sau nhà. Ở đó tuyệt nhiên không có đoàn làm phim cổ trang nào đến quay . Thế thì những người này là ai…?

“Cậu Klao, cậu Klao, xin cậu đừng như thế!”

Chàng trai khi nãy lại gọi, giọng khẩn thiết. Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp vỡ tung khỏi lồng ngực. Cổ họng khô khốc, hơi thở nặng nề. Bản năng mách bảo tôi — chuyện này không hề bình thường.

Tôi đã từng đọc tiểu thuyết, xem phim, nơi nhân vật chính vô tình xuyên không về quá khứ. Có rất nhiều câu chuyện như vậy , và tôi luôn nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Nhưng giờ đây, thứ đang diễn ra trước mắt khiến niềm tin ấy của tôi lung lay dữ dội.

Không thể nào…

Không thể như thế được .

Tất cả chỉ là ảo giác thôi. Có lẽ tôi vẫn chưa tỉnh dậy. Đây chỉ là một giấc mơ — tôi không thể nào đi ngược thời gian được …

Tôi chưa thật sự trở về quá khứ…

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)