Chương 5 - Người Đối Diện Trong Phòng Truyền
“Chị, chị có bạn trai chưa?”
Cậu ấy bất ngờ đỡ sau gáy tôi, mũi chạm vào môi tôi:
“Nếu chưa có, chị có thể nhận em làm phí bịt miệng sống không?”
Khoảng cách quá gần, quá kích thích, đầu tôi bắt đầu quay cuồng.
Thằng nhóc căng thẳng đến mức đi tay nọ chân kia này sao đột nhiên lại chủ động đến thế?
Hơi thở ẩm ướt phả lên mặt khiến tôi tê rần cả da đầu.
Tôi lại nhớ đến đêm hôm đó sáu năm trước.
Đôi môi nóng bỏng, bá đạo, phảng phất mùi rượu kia.
Bất ngờ đè lên môi tôi, vừa dữ dội vừa dư vị kéo dài mãi.
Tôi suýt nữa thì nhắm mắt lại, hôn trả.
Muốn một lần nữa sống lại đêm điên rồ đó.
“Lan Đình à, em bình tĩnh lại chút đi.”
Tôi quá nhát gan, vội vàng mở cửa xe, bỏ chạy.
Trên đường lên nhà bằng thang máy, tôi vừa đi vừa hối hận, phân tích lại mọi chuyện.
Cảm thấy mình cứ bỏ cậu ấy lại như thế thật không ổn.
Nhưng bảo tôi xuống thang máy tìm lại thì tôi lại không đủ can đảm.
“Đinh đông”, điện thoại hiện thông báo có người muốn kết bạn WeChat.
Lời nhắn khi xin kết bạn là:
【Chị ơi, xin lỗi, vừa rồi làm chị sợ phải không, nếu chị không muốn, thì cứ coi như em chưa từng nói gì, chị yên tâm, em sẽ không làm phiền chị đâu, em sẽ tiếp tục lặng lẽ nhớ đến chị như trước, chị bị bệnh rồi thì nghỉ ngơi sớm nhé, chúc chị ngủ ngon.】
Tôi đồng ý kết bạn, suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:
【Chị không có bạn trai.】
Lục Lan Đình trả lời ngay:
【Vậy… chị ơi, có thể là em được không?】
Tôi không trả lời, tắt màn hình.
Tối nay tiếp nhận quá nhiều thông tin, tôi cần phải bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy tin nhắn của Lục Lan Đình:
【Chị ơi, em mua cháo khoai mỡ ấm bụng cho chị, để trước cửa nhà chị rồi.】
Tôi đi dép ra mở cửa, quả nhiên thấy trước cửa có một bình giữ nhiệt, bên trong ngoài cháo còn có cả bữa sáng khác, toàn là món tôi thích ăn.
Đáy bình giữ nhiệt còn dán mảnh giấy nhớ, chữ viết mạnh mẽ hơi loang dầu: 【Chị không cần trả lời vội, nhưng trong lúc chị suy nghĩ, em có thể theo đuổi chị không?】
Tôi xách bình cháo vào nhà, vừa ăn vừa nhắn cho cậu ấy:
【Cháo khoai mỡ rất ngon, cảm ơn em, Lan Đình.】
Lục Lan Đình trả lời ngay:
【Trưa chị muốn ăn gì? Em mang đến cho.】
Tôi cười nhắn lại: 【Chăm quá vậy?】
Lục Lan Đình: 【Vì em đang mưu tính trở thành đồ riêng của chị.】
Tôi: “……”
Giờ mấy thằng nhóc đều tấn công trực diện thế này sao?
Nhiệt tình như vậy tôi thật sự không đỡ nổi.
Mà lạ là, tôi chẳng thấy ghét chút nào.
Khóe môi cứ cong lên mãi không dừng được.
Xong rồi, tôi nghe thấy tim mình đang đập loạn nhịp…
Cảm ơn bạn đã gửi chương 7. Dưới đây là bản dịch tiếng Việt, mỗi câu cách nhau một dòng:
7
Buổi trưa, Lục Lan Đình quả nhiên lại xách bình giữ nhiệt đến.
Hôm nay cậu ấy ăn mặc chỉn chu, khí chất cao quý, vest thẳng thớm, dáng vẻ mệt mỏi mà gấp gáp.
Giống như vừa từ một hội nghị lớn chạy vội đến.
Dưới chung cư còn đậu xe thương vụ của cậu ấy.
Có lẽ tối qua đã hỏi y tá, nên biết tôi vẫn phải đến bệnh viện truyền dịch:
“Chị ơi, đợi chị ăn xong trưa, em đưa chị đến bệnh viện nhé.
Em đã sắp xếp phòng bệnh cho chị rồi.
Đừng từ chối, phòng truyền dịch ồn ào quá, ảnh hưởng chị nghỉ ngơi.”
Tôi tưởng cậu ấy sắp xếp cho tôi phòng bệnh thường nhiều người.
Không ngờ lại là phòng đẹp như phòng suite thương mại trong khách sạn.
Cậu ấy ôm laptop ngồi bên cạnh xử lý công việc.
Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cậu ấy thật sự rất bắt mắt.
Sự tập trung và nhiệt huyết ấy khiến tất cả những thứ xung quanh đều trở nên lu mờ, khí chất tự nhiên toát ra, hormone bùng nổ, đẹp trai muốn xỉu!
Chả trách người ta nói, công việc chính là “phẫu thuật thẩm mỹ” tốt nhất cho đàn ông.
Tôi nằm trên giường bệnh truyền dịch, cầm điện thoại lén chụp một tấm, đang trộm ngắm.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
“Lan Đình, tại sao khi chị gọi video thì lại thấy bạn thân của chị trong đó?
Hứa Chí Dự đăng story nói làm ông mai cho em, cuối cùng em cũng chịu ra tay, chị còn đang đoán không biết là ai, ai ngờ lại là bạn thân của chị nha”
Tiếng hét chói tai của bạn thân xuyên qua phòng bệnh.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại, thấy vành tai Lục Lan Đình đỏ đến tận xương quai xanh.
Nhưng cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, đan mười ngón tay vào nhau.
Giơ bàn tay đan chặt đó lên trước ống kính, kiên định nói:
“Không phải tán tỉnh, là theo đuổi.”
Tôi trơ mắt nhìn vẻ mặt sát khí của bạn thân biến thành khiếp sợ.
“Trình Tiểu Mặc, cổ cậu có cái gì thế? Lục Lan Đình, em là chó à?”
Tôi hoàn toàn không ngờ diễn biến lại thành ra như vậy.
Trên cổ tôi có gì mà chính tôi còn không biết?
Tôi vội bật camera trước selfie để soi cổ.
Phát hiện nơi đó không biết từ khi nào đỏ lên như quả dâu tây nhỏ.
Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy thấy ngứa nên tôi gãi mạnh.
Bạn thân hiểu lầm rồi, tôi vội vàng giải thích:
“Lan Lan, không như cậu nghĩ đâu, đừng suy diễn!